Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4, 5  Next

    Sun Mar 02, 2014 1:51 pm

Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0110Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0310
Nhã Thuần
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0710Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0910
Nhã Thuần
Thành viên

Thành viên
Bài viết Bài viết : 150
Point Point : 166
Được cảm ơn Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia Ngày tham gia : 26/02/2014
Đến từ Đến từ : Thung Lũng Trên Thiên Đường
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Vide10
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_010Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_011Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_012
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_013
Tiêu đề: Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau

Tiếp


3.30 p.m
Hic, chết rồi, tôi đã thay đến mười mấy bộ rồi mà vẫn chưa chọn được bộ nào ưng ý cả. Cái váy dài xanh này màu hơi nhạt rồi, bộ màu vàng này lại bị mất một cái nơ, hic. Bộ váy đen cao cổ này đi chơi lại không hợp cho lắm. Còn cái váy đầm hồng xinh xinh này tôi lại mặc nhiều rồi, không thích. Chọn mãi mà vẫn không được bộ nào ổn ổn để đi chơi với Đình Phong TT_TT.

Tôi ngồi trên giường ngán ngẩm nhìn mấy bộ váy đã “được” bày bừa ra, nhớ rõ ràng là còn một bộ váy hồng có dây ruy băng trên cổ nhìn rất đáng yêu nữa, đâu rồi ý. Để tìm cái váy ấy, tôi đã lật tung hết cả phòng, cả tủ, giường mà vẫn chưa thấy đâu. Không biết tôi để nó ở đâu rồi, hay tôi chưa lấy ra nhỉ. Nghĩ rồi tôi liền kéo cái vali quần áo ra, đúng là trong này thật. Tôi nhẹ nhàng lấy nó ra. Hình như tôi mới mặc nó đúng một lần vào hôm sinh nhật nên nhìn nó vẫn còn mới nguyên. Đang định cất cái vali đi, tôi bỗng nhìn thấy cái khăn tôi đã đan cho Hạo Du. Tôi sờ nhẹ nó rồi quàng thử, ấm quá. Vậy mà nó bị cất ở đây mà không được dùng. Tôi thở dài thượt, cứ nghĩ đến hôm ấy là tôi lại thấy buồn xo.

Xếp cái khăn gọn gàng lại, tôi cất nó lên góc tủ chứ không để trong vali nữa. Rồi tôi mới thử ngay bộ váy kia. Vẫn vừa xinh, chỉ hơi rộng một tẹo, chắc tôi có gầy đi một tý. Xoay qua xoay lại mấy vòng trước gương rồi, tôi mới thấy hài lòng, lúc này mới đi gập gọn mấy bộ váy kia cất vào trong tủ và bắt đầu tự trang điểm. Thực ra, tôi không mấy khi trang điểm khi đi chơi cả, mà có thì cũng là gọi thợ đến chứ tự mình “trang trí” cho mặt mình thì chưa. Ngồi một lúc trước gương tự tô tô vẽ vẽ, cuối cùng thành quả làm ra cũng không tệ, tôi tự trang điểm nhìn cũng xinh đấy chứ, hihi. Mất bao nhiêu thời gian đấy chứ, giờ đã là bốn rưỡi rồi. Tôi đứng trước gương, lại xoay một vòng nữa. Cái váy hồng bồng bềnh, nhìn quá ư là xinh luôn, làm tôi nhìn cũng dễ thương hơn bao nhiêu (ngại ~^.^~). Tôi ngồi xuống ghế, vuốt nhẹ nhàng từng lọn tóc mà tôi đã cẩn thận uốn xoăn. Không biết Đình Phong có thích tôi như thế này không nhỉ. Mà không biết má hồng thế này đã được chưa, môi đã vừa chưa nhỉ, hic, tôi hồi hộp quá đâm ra lo lắng mất rồi, hic hic.

Tôi nhìn đồng hồ, năm giờ đúng. Hic, sao mà thời gian trôi qua lâu thế nhỉ, mà Hạo Du cũng chưa thấy về nữa, hay anh ấy đi luôn. Mà có lẽ tôi nên xuống kia chờ đến giờ thì hơn. Nghĩ rồi tôi liền xách đôi guốc cao màu hồng rồi đi ra khỏi phòng. Vừa đóng cửa, tôi đã thấy Hạo Du đi từ cầu thang lên. Thấy tôi, anh liền ngẩng mặt lên nhìn. Nhìn mặt anh có vẻ ngạc nhiên lắm, cứ nhìn tôi chằm chằm. Tôi đỏ bừng mặt:

_Nhìn em…kì lắm sao…
_Cô…
_Sao…sao ạ… – tôi lo lắng.
_Cô mặc vậy mà được à, váy gì mà ngắn cũn cơn thế kia.

Ơ, bình thường tôi vẫn mặc mấy cái váy ngắn ở nhà, anh có nói gì đâu, hic, mà tôi cũng đã đi tất giấy dài ở trong rồi còn gì nữa. Sao tự nhiên anh lại phản ứng dữ dội thế.

_Có gì đâu mà ngắn ạ, người ta vẫn mặc thế này đi chơi đầy đấy thôi.
_Kệ cô đấy, tôi không thích, vậy thôi.

Nói rồi Hạo Du đi ngay về phòng. Tôi đứng tần ngần một lúc rồi quyết định thay tất mà mặc quần tất vào, có lẽ là váy cũng ngắn thật. Soi lại mình trong gương một lần nữa, tôi mới yên tâm đi ra khỏi phòng, đúng lúc lại gặp anh. Chắc anh đi chơi với Tú Giang đây mà, chau chuốt lắm, anh còn đeo cái khăn Tú Giang tặng nữa chứ, nhìn cái mặt…phởn phởn thấy ghét.


_Anh…đi cùng Tú Giang à?
_Ừ, sao không?
_À, không ạ.

Dù biết trước câu trả lời nhưng tôi vẫn tiu nghỉu, mặt xị xuống. Tôi đi ngay xuống cầu thang, chợt lại thấy Hạo Du chạy theo rồi đi bên cạnh tôi.

_Cô đi bằng gì thế?
_Có người đưa em đi.

Tôi thản nhiên trả lời. Bỗng thấy Hạo Du im lặng một vài phút rồi mới nói:

_Ờ.
_Mà anh hỏi làm gì chứ, lo mừ đón vợ yêu của anh đi. – tôi kéo dài giọng.
_Hơ, cô ghen đấy à.
_Ai thèm.

Tôi bĩu môi rồi ngúng nguẩy bỏ đi. Bỗng thấy điện thoại rung, tôi liền nhấc máy luôn, là Đình Phong.

_Vịt con, anh đang chờ em ở đây rồi, em ra đi.
_Vâng ạ.

Nói rồi tôi vội cúp máy, đi nhanh ra cửa. Đặt nhẹ ngàng đôi guốc xuống sàn, tôi xỏ chân vào rồi tự ngắm mình từ trên xuống dưới. Xinh lắm rồi, hehe.

“Tung tăng” đi ra khỏi nhà, nhìn thấy Đình Phong ở xa kia rồi, tôi liền vẫy gọi anh:

_ Đình Phong, Đình Phong…

Nghe thấy tiếng gọi, anh quay ra nhìn, thấy tôi, anh cười rạng rỡ, cũng giơ tay lên vẫy. Tôi đến trước mặt anh, cười toe toét. Anh bỗng nhiên nhìn mặt rất ngạc nhiên rồi cứ nhìn tôi chằm chằm, hic, không phải là anh lại kêu tôi như Hạo Du đấy chứ.

_Em…nhìn em…
_Ơ…sao thế, hic hic.
_Ôi, nhìn em như công chúa vậy đó, dễ thương quá đi à. (_ _”)
_Thật…thật chứ ạ. – tôi cười rạng rỡ, híp hết cả mắt luôn. Đình Phong vừa khen tôi đó.
_Ừ, đáng yêu lắm lắm.

Nói rồi anh bỗng “mi” lên trán tôi một cái làm tôi đơ luôn người. Mặt đỏ bừng, miệng cấm khẩu luôn. Anh nhìn tôi, cười rất gian. Rồi vỗ nhẹ vào vai tôi, anh nói:

_Hihi, thôi lên xe đi nào, mình sẽ đến một nơi mà đảm bảo em sẽ rất thích đấy.

Đến lúc này mà mặt tôi vẫn cứ…đần ra, để anh nói đến lần thứ ba, tôi mới trèo lên xa anh. Mặc váy nên phải ngồi nghiêng, hic.

_Vịt con, em có muốn đội mũ bảo hiểm không? – anh quay lại sau nhìn tôi.

Nghe Đình Phong nói, tôi ngẫm một hồi mới nghĩ ra nếu đội mũ vào thì tóc tôi sẽ hỏng mất. Thế là tôi liền lắc đầu:

_Không cần đâu ạ, nhưng anh đi chậm thôi đó, em sợ lắm.
_OK, có gì cứ ôm lấy anh, đi nha, nhớ ôm đó.

Thế rồi Đình Phong phóng xe đi luôn. Thế này mà còn không nhanh đây. Một tay tôi phải bám vào anh, một tay giữ váy, hic. Đi một tẹo, anh và tôi dừng trước một trung tâm thương mại, rất rất lớn. Tôi ngước lên nhìn mà tí…ngã ra sau, khéo phải đến năm mươi tầng mất. Đang mải ngắm tòa nhà thì Đình Phong chạy lại phía tôi rồi kéo tôi vào. Anh đã cất xe lúc nào mà nhanh thế không biết.

Vừa bước vào trong tòa thương mại, tôi đã bị choáng ngợp bởi sự rộng lớn và sang trọng của nó. Tất nhiên là chỉ khi mới bước vào thôi, vì những tòa nhà rộng thế này tôi vào không thiếu mà. Tôi đi bên cạnh Đình Phong, đi guốc cao nên cũng đứng gần đến vai anh ý (sướng), hihi. Đang đi bình thường, bỗng Đình Phong lại đứng khựng lại, tôi mới quay sang đang định hỏi thì thấy Đình Phong đang hướng ánh nhìn vào chỗ khác. Không hiểu anh nhìn gì nên tôi cũng nhìn theo, hình như là…một người đàn ông trung tuổi. Hết nhìn ông ta, tôi lại quay ra nhìn anh. Ánh mắt anh bỗng làm tôi rùng mình, sắc lạnh!!! Tôi vội siết lấy tay anh:

_Đình Phong, sao thế anh, mình đi thôi.
_À, ừ, đi thôi.

Đình Phong nói rồi kéo tôi đi liền luôn. Nhưng bây giờ đến lượt tôi quay lại nhìn người đàn ông kia. Ông ta cũng tầm tuổi bố tôi, thế mà đi bên cạnh còn có một cô gái ăn mặc rất hở hang, phấn son lòe loẹt. Nhìn đã thấy khó chịu, chắc Đình Phong cũng thấy khó chịu nên mới nhìn ông ta với ánh mắt “hình viên đạn” như thế.

Thấy hai người họ đi ra ngoài, tôi cũng không để ý gì nữa mà quay ra ngắm nghía xung quanh. Hàng hóa ở đây được bày biện rất đẹp. Tầng đầu tiền là cửa hàng ăn nhẹ, bán bánh và các loại đồ uống, Tầng hai là đồ trang điểm, toàn mĩ phẩm thôi, tầng ba cũng vậy. Tôi đứng trong thang máy nhìn ra cảnh người đi mua sắm nhộn nhịp bên ngoài mà thích mê đi được. Nhưng không hiểu sao Đình Phong cứ nắm chặt lấy tay tôi, mà từ nãy đến giờ anh cũng không nói gì cơ.

_Sao anh cứ nắm tay em hoài thế, Đình Phong? – tôi quay sang anh, thắc mắc.
_Ngốc ạ, đông thế này em lạc thì anh biết làm sao.
_Ơ – tôi nghệch mặt ra – lạc sao được chứ, em có phải con nít đâu mà.

Nói xong, tôi bối rối buông tay anh ra nhưng rồi Đình Phong lại nắm lại ngay.

_Ngoan nào, nhỡ em bị lạc thì sao.

Vừa nói Đình Phong vừa kéo tôi luôn ra khỏi thang máy, cười tươi (như dụ dỗ vậy =.=)

_Vào đây nào.

Theo anh, tôi chẳng biết đây là tầng mấy nữa, chỉ biết xung quanh tôi bây giờ tràn ngập…thú bông. Thích quá, tôi reo lên:

_Ôi, đẹp thế.

Rồi chạy ngay đến…ôm từng con một. Thích quá đi cơ, con gấu hồng mặc váy hoa này, to hơn cả tôi nữa. Tôi ôm lấy nó rồi quay sao nhìn anh, cười toe toét:

_Anh ơi, nhìn em này^^

Anh nhìn tôi gật đầu rồi lấy luôn điện thoại ra chụp ảnh tôi, chụp nhiều lắm, bức nào cũng cười rạng rỡ, hihi. Đi…ôm thú bông nhiều quá, tôi bắt đầu thấy mệt, thở phì phò.

_Vịt con, em mệt rồi đó hả?

Chạy đến bên tôi, anh lại cười. Tôi quay sang anh, gật gật cái dầu.

_Hì, vậy xuống tầng một ăn bánh nha. – anh nháy mắt với tôi.

Tôi gật đầu liền cái nữa, thế là Đình Phong lại nắm tay tôi kéo đi. Xuống tầng một, tôi ăn bánh cuộn socola dâu với một cốc sữa tươi, còn Đình Phong chỉ uống một cốc café nâu, nhìn đã không thấy ngon rồi.

_Em vui chứ? – anh nhấp miệng vào cốc café rồi hỏi tôi.
_Vâng, vui lắm. – tôi nhoẻn cười rồi cũng đưa một miếng bánh vào miệng.
_Vịt ngốc, nhìn em dễ thương lắm.
_Ý, xí hổ quá.

Được anh khen, tôi đỏ bừng mặt, bẽn lẽn cười rồi cúi xuống ăn mà không nói thêm gì vì ngại. Đình Phong cũng im lặng, bỗng đưa cho tôi xem điện thoại của anh.

_Nhiều ảnh đẹp lắm, hi. Mua tất đống gấu về nhé.

Đang xem ảnh, nghe anh nói mà tí tôi đánh rơi điện thoại anh xuống. Mặc dù tôi thích thì thích thật nhưng đống gấu ở nhà tôi còn chẳng mang đi, lại mua thêm đống này nữa thì không biết để đâu. Phòng mới của tôi không rộng như phòng cũ mà.

Tôi vội xua tay:

_Thôi, em có nhiều lắm rồi, không cần mua đâu ạ.
_Ưm, vậy à.
_Vâng.

Tôi khẽ cười, xem xong đống ảnh, bắn một ít ảnh sang máy mình rồi đưa trả điện thoại cho anh. Bỗng thấy anh sau vài phút đăm chiêu lại nhìn tôi, nói:

_Em ăn nhanh nha, sắp đến giờ chiếu phim rồi đó.
_A, vâng ạ.

Tôi quên béng mất là bọn tôi sẽ còn đi xem phim nữa. Tôi gật đầu, đưa miếng bánh cuối cùng vào miệng rồi giục anh:

_Em xong rồi, mình đi luôn ha.
_Ừ.

Đình Phong khẽ xoa đầu tôi, cười hiền. Chúng tôi đứng lên rồi đi luôn ra ngoài. Đứng chờ Đình Phong một chút, anh từ đâu phi xe đến trước mặt tôi rồi cười…rất đẹp:

_Vịt con, đi thôi nào.

Rồi tôi lên ngay sau Đình Phong ngồi, lần này anh đã đi chậm một chút nên tôi cũng đỡ sợ hơn.

Đến trước cổng Rạp chiếu phim quốc gia, tôi đi bên cạnh Đình Phong vui vẻ vừa đi vào vừa nói chuyện. Bất ngờ, tôi nhìn thấy Hạo Du và Tú Giang. Hai người cũng đi xem phim sao, hic. Tôi đang định kéo Đình Phong quay đi thì hình như là đã nhìn thấy, Tú Giang vẫy bọn tôi, gọi to:
_A, Tiểu Minh…

Thôi chết rồi, Hạo Du cũng nhìn thấy rồi, làm thế nào bây giờ, anh ấy có vẻ không thích Đình Phong cho lắm. Nghĩ vậy nhưng tôi không thể giả vờ như không thấy được, liền bảo Đình Phong đến chỗ Hạo Du và Tú Giang.

_Hai người cũng đi xem phim hả? – tôi cố cười tự nhiên hết sức có thể.
_Ừ. – Tú Giang cũng cười, rất tươi – hai người đang hẹn hò đó hả, đúng không?

Gì cơ, hẹn hò á, đâu phải. Nhưng tôi chưa kịp phản đối thì Đình Phong đã nắm lấy tay tôi, cười rất tự hào:

_Chúng tôi đang hẹn hò đó.
_Woa, hóa ra là thật hả? Tiểu Minh, kín tiếng như vậy là không được đâu nha.
_Ơ, đâu…đâu có…

Tôi bối rối, mặt đỏ lựng, cố bỏ tay anh ra nhưng không được, sao anh lại nắm chặt thế chứ, hic. Tôi lén nhìn Hạo Du, oái, sao lại đằng đằng sát khí thế kia TT_TT. Bỗng thấy Hạo Du kéo tay Tú Giang vùng vằng bỏ đi.

_Mình đi thôi Tiểu Giang.

Thôi chết rồi, thế tôi thành người vợ trăng hoa mất rồi, huhu TT_TT. Thấy Hạo Du và Tú Giang đi vào, Đình Phong cũng kéo tôi đi luôn.

_Đi thôi vịt con.

Tôi bị anh kéo đi mà cứ lớ nga lớ ngớ, vẫn mải nghĩ chuyện từ nãy mà. Haiz, nghĩ kĩ lại thì, Hạo Du chẳng phải cũng đang “ngoại tình” đó sao, mà anh với Tú Giang thì đúng là yêu nhau, tôi với Đình Phong lại đâu như thế. Có gì thì vẫn là Hạo Du…phản bội trước, hehe. Tôi lúc này bỗng bật cười thành tiếng, thấy thoải mái quá đi mà.

Cùng Đình Phong đi vào sắp đến cửa, tôi bỗng nhận ra mọi người cứ đang nhìn tôi với anh chằm chằm, nhìn xong lại còn bàn tán gì nữa chứ. Tôi mới kéo Đình Phong đi chậm lại rồi “vểnh” tai nghe lén: “Nhìn anh kia kìa, đẹp trai thế”; “Có phải diễn viên không nhỉ”; “Ôi nhìn anh ấy thật là quyến rũ”; “Nhưng mà người yêu anh ấy cũng dễ thương quá đi kìa”; “Đúng là nam thanh nữ tú mà”…Hí hí, hóa ra là họ đang khen chúng tôi, ngại hết biết luôn (đỏ mặt ~>.<~). Ơ, nhưng không lẽ nhìn tôi với Đình Phong giống một đôi đến thế ư >.<
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_014
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_015Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_016Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_017



    Sun Mar 02, 2014 1:54 pm

Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0110Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0310
Nhã Thuần
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0710Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0910
Nhã Thuần
Thành viên

Thành viên
Bài viết Bài viết : 150
Point Point : 166
Được cảm ơn Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia Ngày tham gia : 26/02/2014
Đến từ Đến từ : Thung Lũng Trên Thiên Đường
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Vide10
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_010Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_011Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_012
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_013
Tiêu đề: Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau

Tiếp


Lúc vào rạp đã thấy rất đông rồi, tôi với Đình Phong mới yên lặng đi vào. Chỗ bọn tôi ở hàng thứ hai, ngay gần màn hình.

_Ơ, Tiểu Minh.

Trời ơi, sao lại gặp Hạo Du với Tú Giang rồi TT_TT. Tôi cười méo xẹo:

_Lại gặp rồi, hai người cũng xem phim này hả?
_Ừ, là tớ chọn đó, phim này đang hot mà.
_Còn đây là do tôi chọn, vịt con nhỉ - nói rồi Đình Phong quay ra nhìn tôi – em ngồi cạnh anh này.

Tôi gật đầu rồi ngoan ngoãn ngồi xuống, tôi thích ngồi cạnh Hạo Du cơ, hic.

_Em xem phim này chưa, vịt con?
_Em chưa ạ.
_Hi, phim này rating cao lắm đó. Anh không thích lắm đâu nhưng đảm bảo là em sẽ thích, anh đã chọn mất…
_E hèm, không nên gây mất trật tự trong rạp.

Đình Phong đang nói rất hào hứng thì bỗng Hạo Du lên tiếng. Thấy ánh mắt Đình Phong quay sang nhìn Hạo Du không mấy thiện cảm, tôi vội kéo anh lại, thì thầm:

_Phim sắp chiếu rồi mà anh, có gì muốn nói thì nói vào tai em nhé, hihi.

Anh nhìn tôi gật đầu rồi bỗng dựa vào vai tôi. Tôi giật thót, lúng túng:

_Ơ, anh, ở đây đông người lắm mà.

Phớt lờ lời nói của tôi, Đình Phong vẫn cứ dựa, tôi có muốn ẩn ra thế nào cũng không được, vậy là đành ngồi yên vì phim sắp chiếu rồi. Bộ phim chúng tôi sắp xem đây là I am your girl forever. Nghe tên là đã thấy lãng mạn rồi, hihi.

* * * * * *

Xem được đến quá nửa bộ phim thì “tình thế” bị đảo ngược. Tôi dựa vào vai Đình Phong và bắt đầu sụt sùi. Cô nhân vật chính kia đáng thương quá, anh người yêu bị tai nạn chết mà cố gắng không khóc, chỉ nuốt nước mắt vào tim, hic, thương quá TT_TT. Tôi dựa vào vai anh, mắt chăm chú nhìn lên màn hình, tự hỏi liệu cô ấy có yêu ai nữa không. Chợt Đình Phong đưa tay nắm lấy tay rôi. Tôi ngước lên nhìn anh, mắt lóng lánh nước. Anh khẽ cười rồi kéo tôi lại gần anh hơn. Tôi bối rối hơi nóng mặt rồi lại hướng lên màn hình. Còn đúng một tiếng nữa là hết phim rồi, không biết kết thúc phim có happy không đây.

* * * * * *

Tôi bám chặt lấy tay anh, vừa đi vừa sướt mướt. Cuối cùng cô nhân vật chính cũng chết theo anh người yêu, huhu. Bây giờ tôi mới hiểu tiêu đề phim. Hic, phim gì mà buồn thế không biết TT_TT. Đình Phong đi bên cạnh cứ nhìn và nắm tay tôi rất dịu dàng, xoa đầu tôi rồi khe khẽ nói:

_Vịt ngốc này, chỉ là phim thôi mà, nếu là ngoài đời thì chắc chắn cô ta sẽ sống hạnh phúc mà, nhỉ.

Tôi nhìn Đình Phong, đưa tay lau nước mắt rồi gật đầu. Đúng lúc, Tú Giang chạy lại chỗ bọn tôi.

_Hai người đi đâu đó, hay đi cùng với tụi này đi, nha.

Nghe Tú Giang nói, tôi ngước lên nhìn như muốn hỏi ý kiến anh. Vậy mà Đình Phong lại hỏi tôi:

_Vịt con, em có muốn vậy không?
_Có ạ. – tôi cười.

_Ừ, vậy thì đi.

Vừa đúng lúc, Hạo Du cũng đi đến, thế là bọn tôi nhập thành một hội đi cùng nhau. Nơi mà Tú Giang muốn rủ bọn tôi đi là khu vui chơi.

Bước vào cổng The land of dreams, tôi không khỏi phải reo lên vì thích thú. Chỗ này tôi đi nhiều lắm rồi nhưng đi buổi tối thì chưa bao giờ đấy. Ôi, trời tối nên đèn thắp khắp nơi, sáng lung linh đẹp lắm. Tôi đang mải ngắm xung quanh bằng đôi mắt háo hức thì Tú Giang đi vào trước liền vẫy bọn tôi đi nhanh vào để còn mua vé nữa.

_Nhanh lên hai người, chúng minh đi tàu lượn trước nhé.
_OK. – tôi cười tươi.

Mua được vé rồi, bọn tôi vào ngồi luôn cùng một toa. Tú Giang ngồi ngoài, còn tôi ngồi giữa Hạo Du và Đình Phong. Tú Giang thật bạo quá mà, cứ đòi ở ngoài, còn tôi thì cứ phải ngồi giữa cho chắc ăn, hihi.

Tàu bắt đầu chạy là chúng tôi bắt đầu hét, sợ nhưng vui lắm, tôi cứ bám suốt lấy tay Đình Phong, cảm giác rất an toàn.

_Hihi, vui quá anh nhỉ. – tôi nhìn Đình Phong, cười hào hứng mặc dù người vẫn còn…quay quay. – Bây giờ mình đi đua xe nhé. – tôi đề xuất.
_Ừ, được đấy, đi thôi.

Đáp lại lời tôi, Tú Giang cũng rất hưởng ứng. Cô ấy kéo tay tôi rồi hai bọn tôi chạy vào
thuê xe trước, đông người chơi lắm, may vẫn đủ xe cho chúng tôi thuê. Tôi đứng chờ Tú Giang thuê, tay vẫy vẫy Đình Phong. Hạo Du vẫn đang đi lững thững ở phía sau, không có vẻ gì là hào hứng với trò này cả. Cuối cùng thì chỉ có ba xe được thuê thôi, Hạo Du không muốn chơi.

Lên xe một cái là chúng tôi bắt đầu đâm nhau. Bãi xe tuy rộng nhưng đông xe nên cứ đụng nhau chan chát, hehe, vui cực luôn ý. Mỗi tội là Hạo Du không chơi, nhưng cũng không sao, không có anh bọn tôi vẫn rất vui vẻ mà, hihi.

Đua xe xong rồi, bọn tôi bắt đầu đi loanh quanh chụp ảnh “tự sướng” (thực ra là có tôi với Tú Giang thôi^^). Đến lúc thấm mệt, cả bọn liền rủ nhau đi ăn kem. Ăn kem mát lạnh, cảm giác rất sung sướng nhưng bốn người ngồi với nhau mà chủ yếu chỉ có tôi và Tú Giang nói chuyện hoặc tôi với Đình Phong, Tú Giang với Hạo Du. Cũng thấy hơi chán chán. Nhưng dù sao buổi đi chơi cũng rất là thú vị, lâu lắm rồi tôi không được thoải mái như hôm nay, tất cả cũng là nhờ Đình Phong, hihi.

Vui chơi thỏa thích rồi, bọn tôi mới đi về. Vừa đi còn vừa nói chuyện rôm rả, cười nói…toét toe luôn^^ (chủ yếu vẫn là tôi và Tú Giang, nhưng Đình Phong cũng thỉnh thoảng pha chuyện cười nữa cơ nhé, còn Hạo Du thì không nói lời nào cả). Rồi Hạo Du lai Tú Giang về còn Đình Phong lai tôi. Đến lúc phải xuống xe, tôi cười với anh, vui lắm.

_Đình Phong, hôm nay em rất vui, cám ơn anh.
_Ngốc ạ – lại gọi tôi là ngốc, lại xoa đầu tôi – có em đi cùng nên anh mới có một ngày vui như thế.
_Hì, vậy em về nha, bye anh.
_Bye, ngủ ngon nhé vịt con.

Tôi vẫy chào anh rồi quay đi, bất chợt anh gọi tôi.

_Đợi đã, vịt con.
_Gì thế ạ?

Tôi đứng yên rồi quay lại chưa hiểu chuyện gì. Đình Phong chống xe rồi chạy luôn đến trước mặt tôi.

_Anh quên mất, tí anh có thể gặp em được không?
_Tí? Làm gì ạ, có gì anh cứ nói luôn bây giờ đi ạ. – tôi nhìn đồng hồ, đã mười giờ kém rồi.
_Không, tí nữa cơ, nhé! Anh quay lại ngay thôi, bao giờ ra anh gọi.
_Ơ, vâng.

Nói rồi Đình Phong lên xe đi luôn, không kịp chào tôi nữa. Tôi nhìn theo anh một tẹo rồi cũng đi về nhà. Vừa đi vừa thắc mắc không biết anh đi đâu mà tý muốn gặp tôi làm gì nữa. Vừa hay đến cửa thì thấy Hạo Du về.

_Sao còn chưa vào nhà đi, còn định đi đâu nữa.
_À, không ạ.

Tôi cười rồi vội mở cửa to cho Hạo Du dắt xe vào. Tôi đi phía sau anh, cười nhưng có phần gượng gạo:

_Hôm nay vui nhỉ, anh nhỉ!
_Vui cái gì mà vui, tự dưng có hai người đi theo, làm mất cả riêng tư. – nói rồi anh vào ngay sofa ngồi.

Hic, nghe anh nói kìa, đó là Tú Giang rủ bọn tôi đi cùng chứ bộ, hic, ai biết đâu là anh không thích chứ. Tôi phụng phịu:

_Em đâu biết là anh không thích, xin lỗi. Nếu anh nói không thích thì chắc em đã cùng anh Đình Phong đi chơi riêng rồi.
_Anh Đình Phong – Hạo Du nói kéo dài, đầy vẻ chế giễu – quen không biết được bao lâu rồi mà đã gọi anh ngọt xớt rồi.
_Ơ, đâu có, mà chẳng gọi anh thì gọi là gì nữa ạ.

Tôi nói xong rồi, bỗng Hạo Du nhìn tôi rất…đểu, hic, tôi nói sai gì đâu chứ. Đúng lúc đấy thì điện thoại của tôi rung lên bần bật. Biết là Đình Phong gọi nên tôi tắt luôn, bảo Hạo Du:

_Em ra ngoài tí nha.
_Mấy giờ rồi còn đi, mà lại đi gặp cái tên Đình Phong kia chứ gì.
_Vâng ạ, em đi tí thôi, sẽ về ngay.

Tôi nói rồi toan đi ra cửa ngay, nhưng bỗng Hạo Du lại kéo tay tôi lại, hình như anh không muốn để tôi đi.

_Vừa gặp xong, mà mười rưỡi hơn rồi đó, còn làm gì nhau giờ này nữa mà gặp.
_Oái, hic, gặp nhau chứ làm gì là làm gì ạ.
_Không đi nữa, muộn rồi, tôi khóa cửa rồi.
_Tí thôi mà anh. – Đình Phong lại gọi tôi tiếp rồi.
_Kệ cô đấy, tôi…tôi…đói rồi.

Anh bỗng đổi ngay chủ đề =.=

_Thôi được rồi, về em sẽ nấu mì cho.

Nói rồi tôi chạy luôn ra ngoài, không để Hạo Du nói thêm gì nữa. Chạy…lung tung bên ngoài giờ này đúng là thấy hơi nguy hiểm, trời tối om luôn, gió lại còn lạnh lạnh. Tôi vừa run vừa chạy, cuối cùng cũng thấy Đình Phong đang đứng chờ ở kia.
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_014
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_015Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_016Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_017



    Sun Mar 02, 2014 1:55 pm

Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0110Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0310
Nhã Thuần
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0710Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0910
Nhã Thuần
Thành viên

Thành viên
Bài viết Bài viết : 150
Point Point : 166
Được cảm ơn Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia Ngày tham gia : 26/02/2014
Đến từ Đến từ : Thung Lũng Trên Thiên Đường
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Vide10
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_010Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_011Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_012
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_013
Tiêu đề: Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau

Tiếp


_Anh…

Tôi chạy đến bên anh, hù anh một cái thế mà anh chẳng giật mình gì cả, hic.

_Có việc gì thế ạ?
_À, có cái này.

Đình Phong nói rồi không làm tôi tò mò nữa mà đưa ngay từ đằng sau ra con gấu hồng mặc váy hoa to đùng mà tôi đã ôm lúc chiều. Đưa nó cho tôi, anh còn ngượng nghịu, còn tôi thì đã thấy sướng mê luôn, ôm chặt lấy nó.

_Tặng em đó, vịt con.
_Woa, thích quá, cảm ơn anh. – tôi cười rạng rỡ.
_Hi, em thích là anh vui rồi, sao chiều anh hỏi lại bảo không muốn.
_Hì hì, thì…nhưng mà em rất thích mà, em đặt tên nó là Tiểu Phong nhé.
_Ơ, nhưng nó là con gái mà… – Đình Phong bỗng đỏ bừng mặt. Trong bóng tối mà tôi vẫn nhìn thấy anh đang ngại rõ ràng luôn.
_Hihi, không sao mà, Tiểu Phong, tên rất hay.
_Vậy…vậy thôi, anh về trường đây, em về nhà ngủ luôn đi không lạnh.
_Vâng ạ, chào anh, anh ngủ ngon nhé. – tôi cười híp mắt.
_Ừ, nhớ ôm nó đi ngủ nhé!
_Tất nhiên rồi ạ.

Anh gật đầu cười, (lại) xoa đầu tôi rồi quay xe đi luôn. Tôi đứng nhìn anh đi khuất rồi mới ôm Tiểu Phong đi về. Công việc cũng khá là vất vả đây vì Tiểu Phong còn lớn hơn cả tôi nữa. Vừa đi vừa vuốt ve bộ lông hồng mượt mà của nó, tôi thấy sung sướng không thể tả. Tự nhiên trong đầu chỉ tràn ngập hình ảnh của Đình Phong thôi. Mà lúc nãy anh đi là muốn mang tặng tôi con gấu này sao, muộn mà lạnh thế này rồi…anh tốt với tôi quá.

Bước vào nhà, tôi khóa cửa rồi hào hứng vào khoe Tiểu Phong với Hạo Du ngay, anh ấy vẫn đang ngồi trên sofa xem tivi.

_Hạo Du, anh nhìn này.

Tôi ôm Tiểu Phong đến trước mặt anh, cười toe toét. Anh ngước lên nhìn một cái rồi thể hiện vẻ mặt…rất khó hiểu.

_Đẹp không anh, đẹp nhỉ, nhỉ. – tôi mở to mắt nhìn anh, chờ đợi.
_Ừ, đẹp.
_Hihi, nhìn nó yêu nhỉ - tôi vừa nói vừa ôm Tiểu Phong xoay một vòng vì thích thú – ui, yêu quá đi.
_Cô có thôi đi không, chóng hết cả mặt rồi. – Hạo Du bỗng nhiên lại khó chịu với tôi.
_Ơ – tôi xị mặt rồi lại tươi cười ngay – a, anh đói phải không, em nấu mì cho nha ^.~
_Thôi khỏi, hết đói rồi.

Nói rồi anh tắt tivi rồi bỏ ngay lên phòng, để tôi lại một mình đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Đúng là rất khó hiểu, hôm nay Hạo Du cứ lạ lạ làm sao ý. Nhưng không nghĩ ngợi quá lâu, tôi tắt đèn rồi tung tẩy bế Tiểu Phong vào phòng.

Ngày…tháng…năm…
Hôm nay là một ngày hạnh phúc đối với mình. Cảm giác như mình với anh lại xích lại gần nhau thêm. Sáng thì được anh lai đi học, chiều lại được đi chơi với anh, vui quá cơ à. Mà hôm nay đi lại còn chụp (lén) được một cái ảnh của anh nữa chứ, thích quá đi, phải để ngay làm màn hình nền điện thoại và cả desktop laptop nữa, lúc nào cũng có thể ngắm anh thế này, còn gì bằng nữa, hihi. Tuy hôm nay Hạo Du có những biểu hiện rất lạ lùng nhưng không sao cả, đúng là một wonderful day mà. Yêu anh quá đi à, Hạo Du ơi!


HAO DU’ S POV
Aizzz…, tức không thể ngủ được nữa rồi, sao lại có thể thay đổi nhanh như vậy chứ. Hôm qua thì còn buồn vì nhớ mình, thế mà hôm nay đã hẹn hò vui vẻ với cái tên Đình Phong kia. Thật không thể chịu nổi mà, hóa ra cô ra cũng chẳng khác gì những đứa con gái tầm thường khác. Nhưng sao mình lại khó chịu thế này chứ, lúc nhìn thấy anh ta nắm tay rồi còn dựa vào vai cô ta, thấy lồng ngực như muốn nổ tung. Lại còn tặng gấu cho nhau nữa, hay ho gì cơ chứ, bực mình quá đi.
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_014
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_015Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_016Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_017



    Sun Mar 02, 2014 1:57 pm

Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0110Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0310
Nhã Thuần
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0710Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0910
Nhã Thuần
Thành viên

Thành viên
Bài viết Bài viết : 150
Point Point : 166
Được cảm ơn Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia Ngày tham gia : 26/02/2014
Đến từ Đến từ : Thung Lũng Trên Thiên Đường
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Vide10
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_010Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_011Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_012
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_013
Tiêu đề: Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau

CHƯƠNG XIII: PHÁT HIỆN (GHEN 2)

…Tôi ngạc nhiên, phòng gì mà y như phòng cưới thế này, hoa và bóng bay vẫn còn đầy phòng……Tôi không tin mà, sao lại như vậy???

…Tôi khó chịu, tức giận……tôi thấy buồn……thấy thương……thấy chán ghét bản thân……Không phải là tôi có tình cảm gì với cô ta đấy chứ???

5 a.m
Hôm nay tôi dậy rất sớm, phần vì đêm qua ôm Tiểu Phong ngủ rất ngon, phần vì sáng tôi muốn làm cơm hộp để cảm ơn Đình Phong về con gấu. Hôm qua, lúc về phòng tôi đã tranh thủ search được một đống mẫu bento cùng với cách làm để chuẩn bị cho hôm nay nấu rồi. Cách làm thì cũng tương tự như nhau, chỉ có trang trí là khác thôi. Vì thế nên tôi đã “tự chế” ra một mẫu khá đẹp, vô cùng độc đáo luôn nhé, hihi. Chỉ cần cố gắng nấu ngon và trang trí như những gì đã tưởng tượng ra trước thôi, nguyên liệu có đủ rồi đây: trứng, xúc xích, đậu đỏ…và phẩm màu thực vật. Khó nhất là công đoạn “nhuộm” màu cho gạo đấy, nhưng mà tôi đã xem đi xem lại cách người ta làm rồi, sẽ làm tốt thôi.

Nhìn đống nguyên liệu đã bày sẵn trong bếp, lòng tôi cứ rạo rực niềm vui, mặc tạp dề vào là tôi bắt tay vào công việc ngay, chưa làm bao giờ nên cũng chưa thể biết thời gian làm xong là bao nhiêu, cứ khẩn trương lên là tốt.

Sáu giờ đúng, cuối cùng, sau bao lâu vật lộn với đống dụng cụ và thực phẩm, tôi cũng đã làm xong. Toát hết cả mồ hôi rồi đây. Nhưng nhìn thành quả đạt được tôi vui kinh khủng luôn ý. Gói gọn hộp bento vào một mảnh vải (cho giống người ta làm^^), tôi mới yên tâm đi thay quần áo để chuẩn bị đi học. Xách cặp xuống, tôi bỗng nhìn thấy Hạo Du đang nhìn chăm chú vào cái hộp. Tôi vội chạy ngay đến, ôm luôn lấy nó:

_Cái này, không phải cho anh đâu.

Nói rồi tôi đi luôn ra cửa, để hộp cơm gọn gàng trong lồng xe rồi mới dắt xe ra. Vừa đi trên giường mà tôi cứ vừa cười tủm tỉm một mình mãi, không hiểu sao tôi thấy rất vui, lại còn vô cùng háo hức nữa chứ. Cứ nghĩ đến lúc Đình Phong ăn cơm do tôi nấu (và khen ngon ^^!) là tôi lại thấy tim đập thình thịch luôn, hihi.

Quãng đường đến trường dường như ngắn lại khi tôi nghĩ đến lúc được gặp Đình Phong. Cất xe nhanh chóng, ra khỏi thang máy là tôi nhẹ nhàng nhón từng bước chân tiến về phía lớp ngay. Trong lòng đang hứng khởi như thế mà, đột nhiên tôi như người từ trên trời rơi oạch một phát xuống đất vậy, không thấy Đình Phong đâu cả. Tôi nhìn quanh quắt, vẫn không hề thấy bóng dáng anh. Hôm nay Đình Phong không chờ tôi nữa sao, hic. Tôi chán nản, đang thất vọng định đi vào lớp thì bỗng có một bàn tay từ sau che mắt tôi. Tôi đoán ngay ra được là Đình Phong vì anh ấy có mùi gì thơm lạ lắm nhé. Cứ giả bộ như không biết, tôi hỏi đùa:

_Ai vậy nhỉ? Ai lại tự nhiên bịt mắt người khác thế? – tôi tủm tỉm cười.
_Đoán xem nào.
_A, có phải anh Đình Phong hay xoa đầu rồi gọi em là ngốc không nhỉ?
Nghe tôi nói đến đây, anh liền bỏ tay luôn ra khỏi mắt tôi, cười tươi:
_Bingo, em đoán đúng rồi, thưởng cho em được thơm vào má anh một cái, hihi.

Nói rồi Đình Phong chìa má ra rồi xoa xoa. Tôi bịt miệng cười khúc khích. Đưa cho anh ngay hộp cơm, tôi nói, thích thú vô cùng:

_Cảm ơn anh về con gấu.
_Đây là gì vậy?

Đình Phong tò mò rồi mở ngay hộp cơm ra xem.

_Woa, gì thế này, em làm cho anh sao? – mặt anh đầy phấn khởi.
_Vâng, tất nhiên ạ, anh ăn mau đi, không hết nóng bây giờ.

_Nhìn thế này ai mà nỡ ăn chứ, hic. Mà em làm hình con khỉ thế nào mà giống thế?
_Oái, sao lại hình con khỉ TT_TT, em làm hình mặt anh mà.
_Gì cơ, hóa ra đối với em, anh xấu xí thế này hả, huhu.
_Ơ, không phải mà, hic, em cố gắng làm lắm rồi mà. – tôi phụng phịu.

Thấy tôi như vậy, Đình Phong xoa ngay đầu tôi, như an ủi:
_Ừ, giống anh, giống anh mà.

_Ơ, nhưng anh vừa kêu giống khỉ mà.
_Ờ thì…anh giống khỉ vậy, hic.

Nhìn anh cười như mếu mà tôi phải phì cười:

_Hihi, thôi thì em làm không đẹp, anh mau ăn đi cho nóng, xem có ngon không nào – vừa nói tồi vừa đưa thìa cho anh.

_Được rồi.

Nói xong, anh liền xúc một thìa và ăn. Tôi chăm chú nhìn anh, chờ đợi một câu nhận xét.

_Thế nào hả anh? – tôi nói giọng háo hức.
_Ừ, ngon lắm.

Rồi anh tập trung luôn vào…ăn. Nhìn Đình Phong ăn ngon mà tôi cũng vui thế không biết, hihi. Tôi nhìn kĩ anh, thật sự là thấy, sao mà…đẹp trai thế, vẻ đẹp rất khác với Hạo Du. Làn da nâu với nụ cười tỏa sáng, nhìn cực kì dễ thương luôn >.<

_Nhìn gì mà kĩ thế ngốc? – lại là nụ cười ấy.
_A…em… – tôi bỗng thấy bối rối, mặt đỏ bừng lên.
_Hi, em nấu ngon quá, anh ăn no hết cả bụng rồi đây này.
_Ý, thật không ạ, thích quá. – tôi cười tít cả mắt luôn.
_Ừ, cám ơn em, lâu lắm rồi anh không được người khác nấu ăn cho.

Đình Phong nói rồi cười nhưng có chút gì đó buồn buồn. Thế là tôi vội…xoa đầu anh:

_Vậy…vậy sau này, nếu anh thích, bất cứ lúc nào em cũng sẽ nấu cho anh, được không?
_Suốt đời nhé ^.~
_OK

Tôi không nghĩ gì mà đồng ý luôn, sau đấy thấy anh có vẻ vui lắm, cứ cười suốt thôi. Không lẽ anh lại muốn ăn thức ăn do tôi nấu thế sao. Ôi, sao tôi lại thấy vui đến thế này chứ, hihi.
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_014
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_015Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_016Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_017



    Sun Mar 02, 2014 2:00 pm

Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0110Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0310
Nhã Thuần
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0710Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0910
Nhã Thuần
Thành viên

Thành viên
Bài viết Bài viết : 150
Point Point : 166
Được cảm ơn Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia Ngày tham gia : 26/02/2014
Đến từ Đến từ : Thung Lũng Trên Thiên Đường
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Vide10
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_010Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_011Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_012
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_013
Tiêu đề: Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau

Tiếp


12.05 a.m
Bữa cơm đang diễn ra yên lành, bỗng Hạo Du bảo tôi:

_Chiều nay cô đi chơi đâu đi nhá.
_Sao…sao lại thế? – tôi chẳng hiểu ý anh.
_Tí nữa, Tú Giang muốn đến đây chơi, vì thế…
_Vì thế nên em phải đi chỗ khác chứ gì?
_Ừ, tất nhiên là không thể để Tú Giang biết chuyện tôi và cô…
_Anh nói vậy mà nghe được à.

Tôi tức giận đập mạnh đũa xuống bàn rồi bỏ lên phòng. Đây là lần đầu tiên tôi (dám) như vậy với anh. Nhưng thực sự là tôi thấy tức không chịu nổi. Sao anh lại có thể như thế chứ, vì Tú Giang mà bảo tôi ra khỏi nhà sao. Tôi đập cửa đến “rầm" một cái rồi lao mình xuống giường. Tức đến nỗi muốn nổ tung luôn.

Nằm trên giường một lúc, tôi nghe thấy tiếng bước chân anh ngày một gần phòng tôi:

_Này, cô vẫn thức chứ hả, coi như tôi xin cô đấy, giúp tôi đi mà.
Nghe Hạo Du nói, tôi lại càng thấy khó chịu hơn. Tôi bật dậy ra khỏi phòng, không quên ném cho anh một cái nhìn giận dữ.

* * * * * *
3.20 p.m
Hic hic, có ai rơi vào thảm cảnh như tôi thế này không, huhu TT_TT. Tiền tôi không mang một xu trong khi bụng thì biểu tình dữ dội vì buổi trưa ăn có một tí. Đã thế lại còn đi bộ lang thang một mình giữa trời rét với bộ quần áo mặc nhà nữa chứ, hic hic. Vừa đói vừa rét, khổ thế chứ lại TT_TT. Thất thểu đi trên đường, tôi ôm bụng đói, không biết Tú Giang đã về chưa để tôi còn về nhà đây. Tôi nhìn quanh, đang đèn đỏ nhưng mà đường buổi trưa vắng tanh nên tôi cứ liều qua đường. Đến giữa đường, tôi đột nhiên trông thấy một chiếc xe máy đang lao nhanh về phía tôi, khoảng cách chỉ còn là vài mét. Tôi cuống cuồng, không biết phải làm gì nữa, chân tay cứ bủn rủn hết cả. Tôi cứ đứng giữa đường trân trân nhìn vào chiếc xe đang lao với tốc độ chóng mặt kia, không bước tiếp cũng không lùi được. Thôi chết rồi, quả này là xong rồi TT_TT.

“Á……á…..á….”
“Két…két…”
“Rầm”

Đấy là tôi sợ quá nên cứ nhắm tịt mắt vào mà hét chứ thực ra tôi chưa làm sao cả. Lúc mở mắt ra, tôi thấy chiếc xe máy kia đổ chổng kềnh, còn người con trai trên chiếc xe cũng đang ngã nằm cạnh. Tôi bỗng giật mình vì thấy người đó quá quen. Tôi rón rén tiến lại gần, càng nhìn càng thấy giống, cả cái xe kia nữa. Tôi vội vàng chạy lại rồi đỡ anh ta dậy:


_Anh…anh không sao chứ ạ?
_Cô làm cái quái gì thế hả? Băng qua đường lúc đèn đỏ, cô muốn chết à?

Cái giọng này…đúng rồi.

_Đình Phong, là em đây, hic, anh có bị thương không thế?

Hình như nhận ra tôi nên anh ấy ngẩng đầu lên nhìn luôn. Rồi rối rít hỏi:

_Vịt con, là em hả. Anh không sao, còn em có sao không thế?
_Em không sao mà, có anh bị ngã thôi, không sao thật chứ ạ, hic.

Vừa hỏi tôi vừa đỡ anh đứng dậy, phủi quần áo giúp anh rồi còn đứng ra để anh dắt xe.

_A…

Bỗng tôi nghe thấy tiếng kêu của anh, nhỏ tí thôi nhưng nghe có vẻ rất đau nên tôi vội chạy lại chỗ anh ngay.

_Sao…sao thế anh?

Tôi lo lắng đến cuống cả người. Anh không nói gì, chỉ ôm tay nhăn nhó. Chợt thấy máu chảy ra từ tay anh, tôi sợ quá hét toáng lên:

_Aaaaaa…..anh bị chảy máu kìa.

Thế mà tôi thấy Đình Phong vẫn rất bình tĩnh. Anh giữ lấy tay, giọng nhẹ nhàng như không có chuyện gì xảy ra:

_Anh không sao đâu, đừng lo.

Đình Phong nói thế nhưng tôi biết là anh rất đau mà. Tay anh đang run lên kia kìa. Tôi thấy thế lại càng lo lắng hơn, cuống cuồng nói chẳng ra đâu vào đâu nữa:

_Anh ơi…làm…làm thế nào bây giờ, huhu, hay anh về nhà em đi, em…em băng bó cho.
_Nhưng còn xe nữa, e rằng không thể đi về được…
_Ơ, à, đúng rồi, còn xe nữa. Thế phải làm thế nào TT_TT
_Thôi được rồi, em chờ anh. Hình như gần đây có chỗ cho gửi xe, anh gửi xe rồi sẽ quay lại ngay.
_Ơ, nhưng tay anh đang đau mà, sao dắt xe được.
_Ngốc, thế em dắt được hả. – anh đã cười ngay được rồi.
_Em…em… – tôi ngẩn mặt ra – thế cho em theo với.

Anh lại nhìn tôi cười rồi gật đầu, anh đi trước còn tôi bám theo bên cạnh. Thấy anh một tay dắt xe, một tay buông thõng, tôi thấy thương anh và thấy tội lỗi vô cùng TT_TT.

_Anh à, tay anh đau lắm không thế? – ngước lên nhìn anh, mắt tôi long lanh.
_Không sao…không sao mà.
_Hic, xin lỗi, tại em qua đường mà không nhìn nên…

Rồi Đình Phong quay sang tôi, cười rất hiền:

_Hì, anh có sao đâu mà, cũng tại anh đi nhanh.

Tôi xị mặt, chờ ở ngoài để anh gửi xe. May mà gần đây lại có chỗ nhận gửi xe thật. Anh đi vào một lúc rồi ra luôn với tôi.

_Đi thôi vịt con, mà nhà em có gần đây không?
_Có ạ.

Nói rồi tôi đi trước dẫn đường cho anh. Gần đến nhà, tôi liền quay ra nhìn anh, nhoẻn cười:

_Anh ơi, nhanh lên, nhà em đây rồi.

Chạy về nhà trước, tôi liền mở cửa, đứng vẫy anh. Chờ anh vào nhà rồi, tôi mới đóng cửa lại, nhìn quanh, có lẽ Tú Giang đã về rồi, may quá.

_Nhà em đây hả, vịt con?
_Vâng ạ. – không nhà tôi thì sao tôi đưa anh về được chứ =.=
_Nhà em nhỏ nhỉ.
_Hơ, vâng ạ ^^! Mà anh ngồi xuống đây đi ạ. Tôi chỉ xuống sofa, bảo anh.

Nói rồi, để anh ở phòng khách, tôi liền ngay chạy lên phòng lấy bông băng với thuốc diệt trùng mang xuống. Bất chợt vừa ra khỏi phòng thì tôi đụng ngay Hạo Du:

_Cô đã về rồi đấy hả?

Tôi nhìn anh rồi quay mặt đi luôn, vẫn ức chuyện trưa nay lắm.

_Này, sao hỏi mà không trả lời hả? Mà cô bị thương hả, sao thế?

Nghe giọng anh cũng có vẻ quan tâm đấy nhưng tôi mặc kệ, bỏ xuống dưới nhà luôn. Hình như là Hạo Du cũng đi theo tôi.

_Đình Phong – tôi ngồi xuống sofa – anh cởi áo khoác ra đi anh.

Đình Phong gật đầu rồi nghe theo tôi mà cởi áo. Bỗng lúc đấy, Hạo Du đến trước chúng tôi, mặt vô cùng tức giận.

_Cô làm gì thế hả? Dám dắt trai về nhà à?
_Anh nói cái gì vậy? – tôi cũng tức giận không kém – dắt trai gì chứ, thế anh đưa Tú Giang về thì sao hả?
_Sao, tôi đưa Tiểu Giang về thì cô ghen à? Mà cô đưa anh ta về nhà thế này thì coi được chắc.
_Vậy thì sao chứ, cũng như anh thôi mà – tôi tức không chịu được nữa.
_Cô…cô…

Nhìn Hạo Du lúc này thật đáng sợ, ánh mắt đầy vẻ giận dữ, tay nắm chặt, run lên bần bần. Nhìn tôi một hồi, anh quay lưng rồi dắt xe bỏ đi. Tôi nhìn theo chẳng ra ngăn cản cũng không giữ anh lại, tôi cũng bực chết đi được ý chứ.

Đóng cửa xong, tôi đi vào rồi ngồi phịch xuống sofa, nhìn Đình Phong mà thở dài. Mà nhìn vẻ mặt của anh lúc này là tôi biết anh chuẩn bị hỏi tôi cái gì rồi.

_Sao cậu ta lại ở nhà em?

Đấy, tôi biết ngay mà.

_Chuyện dài lắm.
_Kể đi, tại sao?

Đình Phong bỗng nhiên cũng trở nên khó chịu với tôi, còn to tiếng nữa chứ. Tôi lúng túng nhìn anh, chẳng biết phải nói sao:

_À…à…, mà anh cởi áo ra đi chứ, nhanh lên, em băng bó cho không lại bị nhiễm trùng bây giờ, nhanh lên.

Tôi đánh trống lảng rồi hối anh cởi áo, chính mình cũng giúp anh luôn để Đình Phong không nói thêm gì được nữa. Đúng là sau đấy thì Đình Phong cũng không hỏi thêm gì, cứ ngồi yên để tôi cởi áo ra cho anh.

_Anh vén tay áo lên đi ạ. Thôi để em.

Nói rồi tôi nhẹ nhàng kéo tay áo lên cho anh. Máu thấm ra cả ngoài áo ngoài, chỉ là vết xước thôi nhưng mà vừa sâu vừa lớn, hic, nhìn mà tôi thương anh quá không chịu nổi >.<. Vội vàng rửa vết thương cho anh bằng thuốc diệt trùng, tôi vừa phải rất nhẹ tay vì sợ làm anh đau.

_A….xót quá.

Nhìn mặt anh nhăn nhó kìa TT_TT

_Anh cố chịu đau, một tí thôi, phải rửa sạch thì mới không bị nhiễm trùng, vết thương sâu phết đây này. – tôi nhỏ nhẹ nói.
_Nhưng em nhẹ nhẹ tay thôi.
_Em biết rồi mà, hì.

Rửa xong cho anh, tôi mới lau khô vết thương và bắt đầu băng bó, vẫn thật nhẹ nhàng. Hic, vết thương sâu thế này chắc anh đau lắm, thấy tội lỗi quá đi à TT_TT.

_Hì, xong rồi đó anh, chờ em tí nha ^.~
_Ừ ^^.

Cất dọn hết đồ đi rồi, tôi mới đi xuống. Ngồi bên cạnh anh, tôi tươi cười:

_Đỡ đau tí nào không anh.
_Đỡ nhiều rồi, cám ơn em, hì.
_Vâng, chắc vết thương cũng mau lành thôi. Nhưng anh nhớ phải thay băng thường xuyên đó.
_Ơ, anh không biết thay băng đâu, hay…cho anh ở đây đi, em dạy anh băng, dù sao anh cũng chưa đi xe được , nhé.

Nói rồi anh nhìn tôi, mặt rõ…gian. Tôi vội xua tay:

_Sao được, không được đâu.
_Đi mà, giúp anh đi mà, anh biết vịt con lúc nào cũng tốt với anh mà.

Nghe anh nói vậy tôi cũng thấy mủi lòng, dù sao thì anh cũng ở một mình trong trường, không có ai chăm sóc.

_Thôi được rồi, anh cứ ở đây để em dạy băng, nhưng mà bao giờ tự làm được thì phải về đấy nhé. – tôi nháy mắt.
_Anh biết rồi mà, hì hì.
_Nhưng mà có một điều kiện. – tôi nhìn anh, cười gian – chừng nào anh còn ở đây thì anh phải nấu ăn cho em.
_Ơ, hành hạ người bị thương à.
_Ơ, đâu có – tôi ngó lơ – nếu anh không muốn thì thôi vậy ạ.
_Hic, thôi được rồi, anh chấp nhận.
_Thế mới ngoan chứ, hihi.

Tôi cười toe toét rồi bẹo má anh một cái. Nhìn anh cười nhăn nhó buồn cười kinh khủng luôn.

_Thôi, bây giờ em đi mua thức ăn cho bữa tôi. Anh ở nhà trông nhà giúp em, nghe chưa, không được mở cửa cho người lạ đấy, hihi.
_Anh biết rồi ạ. Em đi nhanh rồi về nhé, đừng để người ta cho ăn kẹo rồi dụ dỗ đi mất đấy, keke.

Trêu anh rồi lại bị trêu lại, tôi chỉ biết cười trừ. Bảo anh ghi những thứ cần cho bữa tối, tôi thay quần áo rồi đi luôn ra khỏi nhà. Trời sắp tối rồi, đúng là trời mùa đông mà.

DINH PHONG’ S POV
Tôi là Đình Phong, tôi đang ở nhà chờ vịt con của tôi mua thức ăn về, cảm giác thật hạnh phúc làm sao. Chưa có người con gái nào lại đối xử tốt và quan tâm đến tôi đến thế, liệu đó có phải lý do khiến tôi yêu em không nhỉ? Được em chăm sóc thấy thật là không còn gì bằng nữa.

Ngồi chờ em ở sofa, tôi cứ thắc mắc không hiểu sao cái tên Hạo Du kia lại ở cùng nhà với vịt con của tôi, hai người có họ hàng chăng? Thật không hiểu nổi, vịt con chưa bao giờ kể cho tôi nghe em sống cùng ai cả. Ngồi không một mình mãi cũng chán, tôi đi quanh nhà và xem một lượt. Tuy nhà em nhỏ hơn nhà tôi rất nhiều lần nhưng nó làm cho nhà tôi có cảm giác ấm áp hơn. Mà lâu lắm rồi tôi cũng đâu có về nhà, mặc dù người đàn bà đó đã rất nhiều lần đến khóc lóc van xin tôi trở về với bà ta. Haiz, về nhà lại chứng kiến mấy cảnh chướng tai gai mắt ai mà chịu nổi. Mà cái lão già đó vẫn chứng nào tật đấy sao, lại kiếm được cô bồ mới rồi, còn dắt nhau đi mua sắm cơ đấy.

Tôi thở dài, nghĩ đến là lại thấy buồn bực rồi. Tôi nhìn lên đồng hồ, đã gần một giờ trôi qua mà vịt con vẫn chưa về, sao em lại đi lâu thế nhỉ. Sao tự dưng lại thấy lo lo, đừng bảo là có chuyện gì xảy ra với vịt con của tôi chứ, chắc không đâu, có gì thì em đã gọi cho tôi rồi. Chắc vậy, hic. Tôi lại ngồi yên trên sofa và chờ em. Đột nhiên tôi lại muốn biết phòng em là phòng nào chứ. Tôi bật dậy ngay và thấy hứng khởi vô cùng. Trên tầng này có 3 phòng thôi, chắc một phòng là của cái tên Hạo Du kia, còn phòng em đâu nhỉ. À, nãy tôi thấy em vào phòng ngoài cùng này. Nhưng nếu vịt con biết tôi vào phòng em liệu em có tức giận không nhỉ. Không, chắc em sẽ không như vậy đâu.

Thấy cửa không khóa, tôi liền ẩn cửa đi vào. Nhìn quanh một lượt, hóa ra đây là phòng em thật. Đây là tủ quần áo của em, giường em ngủ, bàn em học…, đi qua, tôi đều sờ nhẹ vào đồ của em, của người con gái tôi yêu. Thứ gì cũng nhỏ nhắn xinh xắn y như em vậy. Tôi ngồi xuống giường và nghĩ đến lần đầu tiên gặp em, lúc đó trông em ngố lắm, bị tôi trêu mà không nói được lời nào, hihi.

Ra khỏi phòng em, tôi lại nhìn sang phòng bên cạnh. Phòng này có vẻ to hơn phòng em một chút, không biết có phải phòng tên kia không. Tôi đã định quay đi rồi, thế nào, khi ấn vào thì cửa phòng lại mở ra ngay trước mặt. Không chần chừ, tôi liền bước vào trong. Và vô cùng ngạc nhiên. Phòng gì mà y như phòng cưới thế này, hoa và bóng bay vẫn còn giăng đầy trong phòng, lại còn có chữ hỉ nữa, phải chăng…Nghĩ không tin, tôi liền đi hẳn vào. Thật bất ngờ đến khó tin, trước mặt tôi kia là ảnh của em và Hạo Du, nhưng lại là ảnh cưới??? Vịt con mặc áo cưới rõ ràng kia, còn bên cạnh là tên đó. Chuyện này là sao đây, tôi không dám tin nữa. Vậy ra, Hạo Du ở cùng em vì lý do hai người đã lấy nhau ư? Tại sao chứ, em…em đã có chồng rồi sao?!! Tôi không tin mà, sao lại là như vậy???
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_014
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_015Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_016Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_017



    Sun Mar 02, 2014 2:04 pm

Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0110Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0310
Nhã Thuần
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0710Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0910
Nhã Thuần
Thành viên

Thành viên
Bài viết Bài viết : 150
Point Point : 166
Được cảm ơn Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia Ngày tham gia : 26/02/2014
Đến từ Đến từ : Thung Lũng Trên Thiên Đường
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Vide10
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_010Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_011Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_012
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_013
Tiêu đề: Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau

Tiếp


6.30 p.m
Tôi bước vào nhà, khệ nệ bê đống thức ăn vào, mua hết thứ này hết thứ kia, lỉnh kỉnh bao nhiêu là đồ. Vừa vào đến cửa, tôi đã thấy Đình Phong ngồi trên sofa (giật mình tí tưởng Hạo Du), mặt thẫn thờ, có chuyện gì xảy ra chăng? Tôi vội đặt đồ xuống sàn rồi chạy đến bên anh.

_Anh à, anh sao thế anh, mệt à?

Hình như lúc này Đình Phong mới phát hiện ra là tôi đã về thì phải, Anh nhìn tôi, cười như không:

_A, em về lúc nào thế, anh có sao đâu.
_Sao…nhìn mặt anh buồn thế?
_À, buồn ngủ ý mà.

Tôi nhíu mày nhìn anh, hóa ra là buồn ngủ, thế mà tôi cứ tưởng có chuyện gì. Tôi cười với anh một cái rồi toan đi vào bếp.

_Vịt con này. – bỗng Đình Phong gọi giật tôi quay lại.
_Dạ, gì vậy ạ?
_À, không, à, em mua thức ăn về rồi để anh nấu.

Nói rồi, anh chạy luôn vào cùng tôi. Cứ tưởng có chuyện gì chứ, nghe giọng anh rõ nghiệm trọng, hic.

_Ngốc, sao em mua nhiều thứ thế này? – vừa nói anh vừa xem xét đống thực phẩm tôi mua về.
_Em mua cho những hôm sau nữa, hì.
_Lười đi mua nhiều lần chứ gì, hehe.

Tôi lè lưỡi nhìn anh rồi cười. Nhanh tay cất bớt đồ vào tủ lạnh.

_Đình Phong, anh nấu đi nha, em đi tắm một tí.

Tôi lại nhoẻn cười, lên phòng lấy luôn quần áo mà không nghe anh nói thêm câu gì. Đứng trước cửa phòng, tôi chợt phát hiện ra phòng cưới không khóa, tôi lẩm bẩm: “Hạo Du làm gì mà không khóa cửa thế này” rồi tiện tay khóa luôn vào. Mà sao Hạo Du chưa về nhỉ, sắp đến giờ cơm rồi, không lẽ anh ấy giận không thèm về ăn cơm luôn, hic. Tôi không có số của Hạo Du nữa, chẳng biết phải liên lạc thế nào. Thôi kệ, chắc tối Hạo Du sẽ về thôi mà, chuyện này đâu đáng để giận lâu thế.

* * * * * *

7.30 p.m
Tôi bước ra khỏi phòng tắm cùng với bụng đang biểu tình vì Đình Phong nấu cơm thơm quá trời. Ngửi mùi thôi mà đã thèm lắm rồi. Thấy tôi ra, anh liền nói:

_Ngồi xuống ăn cơm luôn đi xem, anh nấu xong hết rồi.

Không cần anh nói, tôi cũng ngồi ngay xuống ghế. Nhìn bàn thức ăn anh nấu kìa, ngon
không khác nào ở nhà hàng luôn ý. Tôi nhìn mà thèm kinh khủng, bụng lại càng biểu tình dữ dội hơn.


_Vịt con, em phải ăn nhiều vào đó nha, anh nấu nhiều lắm. – anh vừa xới cơm cho tôi vừa nói.

Tôi gật đầu, nhìn anh cười rồi bắt đầu ăn. Món nào nhìn cũng ngon hết á, hihi. Đang ăn thử từng món một hì Đình Phong lại gắp tiếp thức ăn cho tôi.

_Anh ăn đi chứ, sao cứ gắp cho em hoài thế.
_Hì, nhìn em ăn ngon là anh vui rồi.

Đình Phong nói rồi nhìn tôi, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Sao nghe câu nói vừa nãy của anh, cộng thêm thấy vẻ mặt của anh lúc này sao tôi lại thấy lúc tôi nấu và gắp thức ăn cho Hạo Du thế không biết. Nhìn Hạo Du ăn ngon, tôi cũng vui y như Đình Phong bây giờ vậy.

Vừa mới nghĩ đến Hạo Du, tôi chợt nghe thấy tiếng mở cửa và Hạo Du bước vào thật. Thấy anh, tôi vội gọi, tươi cười:

_Hạo Du, anh về rồi đó ạ, mau vào ăn cơm đi anh.

Đáp lại lời nói và nụ cười của tôi, anh chỉ im lặng mà bỏ ngay trên tầng. Mặt anh cứ lạnh tanh. Không lẽ Hạo Du vẫn giận tôi sao, tôi tưởng anh đã hết giận rồi nên mới về chứ. Tôi thở dài thườn thượt, nhìn Hạo Du đi vào phòng rồi mới quay lại bữa cơm với Đình Phong.

_Em…



Bỗng Đình Phong ngập ngừng như định hỏi gì đó. Tôi giật thót mình luôn, không lẽ anh lại định hỏi tôi chuyện về Hạo Du đấy chứ.

_Dạ… - tôi nhìn anh e dè, cầu trời cho anh đừng hỏi tôi về chuyện đó.
_À, em ăn nữa đi.

Nói rồi anh lại gắp thức ăn cho tôi. Còn tôi thì thở phào nhẹ nhõm. Tôi lau mồ hôi trên trán đi, cười ngượng nghịu:

_À vâng, anh cũng ăn đi ạ.

Gắp thêm thức ăn cho anh, tôi cúi đầu xuống và lặng lẽ ăn. Hic, sao tôi lo thế này chứ, cứ tưởng Hạo Du chỉ tức giận nhất thờ mà bỏ đi thôi, giờ quay về rồi mà vẫn làm mặt lạnh như vậy với tôi là sao. Không lẽ việc tôi đưa Đình Phong về khiến anh giận đến vậy sao TT_TT. Chắc vì Hạo Du ghét Đình Phong lắm nên mới vậy, hic hic.

Ăn cơm xong, Đình Phong tranh rửa bát giúp tôi nên tôi lên phòng làm bài tập trước. Hic, sắp thi học kì I rồi nên bài vở chất đống ra đây, nghĩ đến là thấy lười kinh khủng khiếp rồi. Haiz, đã thế còn “dính” vào chuyện bị Hạo Du giận nữa chứ, đau hết cả đầu. Tôi uể oải về phòng, ngồi phịch xuống giường chứ chẳng muốn đi học tẹo nào. Nghĩ đến học là mắt cứ díp lại, tôi ngả người nằm luôn ra giường. Đột nhiên tôi mới nghĩ đến chuyện cho Đình Phong ở lại tối nay, giật mình mà tỉnh cơn buồn ngủ luôn. Anh sẽ ngủ thế nào đây chứ, không lẽ để anh ấy ngủ trên sofa. Phòng tôi thì không được rồi, phòng cưới thì càng không được. Phòng Hạo Du thì…Liệu anh ấy có đồng ý cho Đình Phong ngủ cùng không nhỉ. Chắc là không rồi, làm gì có chuyện đấy chứ. Nhưng, hay là tôi cứ thử xem, nhỡ Hạo Du lại đồng ý. Nghĩ rồi, tôi liền lục luôn sách vở mang sang phòng anh nhân tiện hỏi bài luôn (tranh thủ^^)

“Cốc…cốc…cốc…”

Gõ cửa một lúc lâu, tôi đang nản lòng mà chuẩn bị đi về thì lại thấy cánh cửa phòng anh
bật mở. Sau đó là giọng anh lạnh lùng:

_Gì?
_A, em…em, anh có thể giúp em được không? – tôi quay lại ngay, cố cười tươi hết sức có thể.

Nói rồi tôi chìa bài tập toán của tôi ra cho anh xem.

_Bận rồi.

Chỉ hai từ, anh toan đóng cửa ngay. Thấy vậy, tôi cuống cuồng giữ tay anh lại:

_Đợi…đợi đã, vậy…vậy tối nay anh có thể cho Đình Phong ngủ cùng giúp em được không?
_Khách ai người nấy lo.

Rồi anh sập cửa đến rầm một cái ngay trước mặt tôi. Tôi thở dài, thất thểu đi về phòng rồi lại ngồi phịch xuống giường. Lần này biết làm sao bây giờ, không lẽ lại để Đình Phong ngủ với tôi. Mà không lẽ lại để anh ngủ sofa, thôi thì đành để anh ngủ cùng giường với tôi chứ biết làm sao.

Thở dài mấy cái liền, tôi mới nhìn sang quyển toán mà chán nản. Uể oải lên bàn học ngồi chưa được bao lâu thì tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, rồi sau đó là tiếng Đình Phong:

_Vịt con, em đang làm gì đó?

Đình Phong ngó đầu vào nhìn tôi, miệng tươi cười.

_Hì, anh vào đi, em đang làm bài tập, khó TT_TT.



Nghe tôi nói, anh liền bước đến bên tôi rồi ngồi xuống giường. Chăm chú nhìn vào quyển sách toán của tôi một lúc, anh mới quay ra hỏi tôi:


_Có bài nào em không làm được hả?
_A, có bài này.


Nói rồi tôi chỉ cho anh thế thôi cứ không có ý định hỏi. Nhỡ đâu anh không làm được lại khó xử ra. Anh cầm lấy quyển sách của tôi lên đọc một hồi rồi bỗng phá lên cười, xoa đầu tôi:


_Vịt ngốc này, bài này dễ mà, để anh giảng cho.


Khỏi phải nói toi ngạc nhiên đến mức nào, cứ tròn mắt nhìn anh mà gật đầu lia lịa, vội ngồi lại gần anh hơn. Đình Phong cầm bút lên và bắt đầu giảng bài cho tôi bằng giọng vô cùng nhẹ nhàng. Nhưng mà tôi lại cứ chăm chú nhìn anh mới chết chứ. Đôi lông mày rậm nhưng lông mi lại dài, cái mũi cao, đôi môi quyến rũ. Nhìn anh…thật cuốn hút làm sao, đẹp quá đi mất.


_Ơ, ngốc, em làm gì vậy, anh đang giảng bài cho em đó.


Nghe tiếng anh, tôi giật mình, lúc này mới nhìn vội vào bài toán, hic.


_Em xin lỗi, anh giảng lại được không hả?
_Em phải chú ý vào đấy nhé, anh chỉ giảng một lần nữa thôi đấy. – nghe giọng anh cứ như thầy giáo thật sự vậy ý, hic.
_Vâng, em biết rồi ạ.


Lần này, anh giảng bài, tôi chăm chú nghe chứ không dám ngồi ngắm anh thêm nữa. Mà nghe giảng rồi mới biết là bài toán đơn giản quá, thế mà tôi lại không nghĩ ra, hic.


_Em hiểu chưa? – anh quay sang nhìn tôi.
_Hiểu rồi ạ. – tôi nhoẻn miệng cười – để em làm lại cho anh xem.


Nói rồi, tôi liền viết lại theo những gì tôi hiểu, xong lại nhìn anh, ánh mắt háo hức:


_Ừ, đúng rồi, giỏi lắm. – anh xoa đầu tôi dịu dàng.
_Hihi, cám ơn anh nha, em biết làm rồi.


Anh cũng nhìn tôi cười. Không hiểu sao mặt tôi bỗng đỏ bừng lên. Tôi vội cúi xuống làm luôn các bài khác mà không hé thêm nửa lời, sợ anh phát hiện ra tôi đang bối rối mặc dù chẳng biết tại sao lại vậy.


Tôi đang chăm chỉ làm, bỗng anh chỉ tay vào vở tôi, nói:


_Chỗ này em làm sai rồi nè!
_Đâu có.
_Phải làm thế này…thế này chứ.
_A, ừ nhỉ, hì, để em sửa lại.


Sửa xong chỗ sai, tôi đang định quay ra cảm ơn Đình Phong thì lại bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh. Tôi vội cúi mặt, ngại ngùng.


_Đình Phong, anh giỏi thật đó. – tôi gượng gạo.
_Hì, có gì đâu, em làm tiếp đi.


Tôi vâng nhẹ rồi lại tiếp tục làm. Tôi không nghĩ là Đình Phong lại học giỏi thế đâu (tôi quên sạch kiến thức lớp 9 rồi TT_TT). Đúng là càng tiếp xúc càng thấy ngạc nhiên mà. Có Đình Phong ngồi bên cạnh, có cái gì không hiểu, tôi hỏi ngay nên thoáng chốc đã làm xong một nửa đống bài tập. Thấy vui kinh khủng luôn ý, vì toán tôi học không được thông minh cho lắm, hic hic. Hồi cấp hai may mà học cùng Tiểu Phần, lại ngồi cạnh nên có gì thì nhờ cô ấy giúp đỡ luôn^^, hihi.


Đang cứ cười tủm tỉm một mình thích thú, bỗng có cơn gió từ đâu thổi vào làm tôi rùng hết cả mình. Tôi quay ra nhìn mới biết là cửa sổ không khóa liền bảo Đình Phong:


_Anh ơi, anh đóng giúp em cửa sổ vào với, gió thổi lạnh quá.


Đình Phong gật đầu rồi nhanh tay lên giường đóng luôn cửa sổ giúp tôi. Rồi anh lại ra ngồi bên cạnh và chăm chú xem tôi làm bài. Đóng cửa rồi sao mà tôi thấy vẫn rét, hic.


_Đình Phong, anh lấy giùm em cái áo trong tủ với ạ, em rét quá. Cái áo khoác mỏng màu hồng ý anh. Có tai mèo ý ạ.
_Ừ, đợi anh tí.


Nói rồi Đình Phong đi lấy luôn cho tôi. Tôi nhìn theo Đình Phong, tả thế mà chỉ mãi anh mới thấy.


_Của em này. – anh cười hiền.
_Vâng, anh đóng cửa tủ giúp em với ạ.


Đưa áo khoác cho tôi, anh liền quay lại. Bỗng thấy anh reo lên rất thích thú:


_Woa, cái khăn đẹp thế, sao không thấy em dùng bao giờ hả vịt con?


Tôi quay ra nhìn. Ra là cái khăn tôi đan tặng Hạo Du. Nhưng mà cuối cùng không tặng nên tôi đã để lên trên tủ như thế.


_Vịt con, em sao thế?


Anh bỗng xua tay trước mặt tôi khiến tôi như bị kéo ngay về thực tại. Trấn tĩnh lại tâm trạng khỏi những xao động trong lòng nãy giờ, tôi mỉm cười:


_Hì, khăn đó em đan để tặng nhưng lại không tặng nữa nên để đấy.
_Vậy hả? Đẹp thế này mà sao lại không tặng nữa.
_Hay…anh dùng đi Đình Phong, anh đep nó chắc hợp lắm đấy.

Vừa nói, tôi vừa đi đến chỗ Đình Phong, cầm khăn rồi quàng lên cổ anh. Công nhận là anh rất hợp với nó. Tôi nhìn anh, cười:

_Đình Phong, hợp với anh lắm.
_Thôi anh không lấy đâu. – rồi anh định tháo khăn ra, mặt buồn buồn – em đan cho người khác anh lấy làm gì chứ.
_Ơ, nhưng anh đeo nó rất hợp mà. Anh lấy đi nha. Là em tự đan đó. – tôi phụng phịu.
_Hì, nếu vậy thì cảm ơn em nhiều.

Nói rồi Đình Phong gãi đầu, anh đang ngượng thì phải kìa. Nhưng quả thật Đình Phong đeo nó nhìn rất tuyệt, mà cũng phải thôi, khăn tôi đan đẹp thế cơ mà, hehe.

Ngồi trở lại bàn học, tôi lại làm nốt đống bài tập còn lại. Cuối cùng thì hơn chục bài toán cũng được tôi giải quyết hết sạch. May nhờ có Đình Phong đấy.

Tôi quay lại, đang định cảm ơn anh thì lại thấy Đình Phong ngồi ôm tay mà nhìn vào nó nhăn nhó.

_Sao thế anh, lại đau à.

Anh khẽ gật đầu. Thế là tôi vội chạy đi lấy bông băng ra rồi để bên cạnh anh.

_Anh ngồi đây chờ em, em lấy nước lên rồi băng lại cho anh nhé. ^.~
_Ừ, em nhanh lên nha.

Tôi gật đầu rồi đi xuống nhà luôn. Nhanh chóng bê một chậu nước ấm lên phòng. Đến cầu thang tôi bỗng gặp Hạo Du, anh ấy chuẩn bị đi tắm thì phải. Tôi nhìn anh, mỉm cười. Nhưng anh chỉ lạnh lùng đi qua luôn mà không nhìn tôi lấy một lần, cũng chẳng nói gì cả. Tôi buồn bã cúi gằm mặt đi qua.

_Á…

Không cẩn thận, tôi bước hụt và ngã oạch một cái, cũng may chưa ngã lăn xuống dưới (cạnh mép luôn TT_TT). Toàn thân tôi đau ê ẩm cả, chậu nước đổ tung tóe cả rồi, vừa đau vừa xấu hổ, hic. Tôi đang bám vào tường cố gắng đứng dậy thì thấy Đình Phong lao từ trong phòng ra vội vã đến bên tôi.

_Vịt con, em không sao chứ, có đau ở đâu không?
_Em…chân em…đau quá, hic.

Anh lộ rõ vẻ lo lắng, dìu tôi đứng dây, anh bỗng quát to:

_Này, mày có phải con trai không đấy hả, không thấy cô ấy ngã hả?

Hóa ra là anh mắng Hạo Du, hic. Tôi e dè quay ra nhìn Hạo Du. Anh quay lại nhìn một cái rồi lại đi tiếp.

_Chả liên quan đến tôi.
_Nói vậy mà nghe được à, mày…

Nhìn Đình Phong có vẻ giận dữ lắm nên tôi vội giữ chặt lấy tay anh, cười nhé:

_Em không sao mà, thôi đi anh.
_Hừ, thật không thể chịu nổi.

Nói rồi anh bế luôn tôi vào phòng, nhẹ nhàng đặt tôi lên giường rồi nắm lấy cổ chân tôi, xoa nhẹ nhàng.

_Em đau lắm không vịt con? – Đình Phong ngước lên nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ lo lắng.
_Không…không sao ạ. – tôi cố gượng cười chứ thực ra đau muốn chết đi được, hic.
_Chắc bị trật khớp thôi. Anh sẽ nắn lại cho em, có cố chịu đau nha.

Vừa nói, anh vừa xoay nhẹ cổ chân tôi rồi kéo mạnh một cái, đau đến thấu xương.

_Á……đau quá TT_TT

Tôi rơm rớm nước mắt, chân đau quá đi mất thôi, huhu.

_Anh xin lỗi, hic. Nhưng phải làm thế này mới đỡ được. Em thử cử động xem, được không?

Tôi lắc lắc thử cái chân đau. Đúng là đỡ đau thật rồi, mới vừa nãy còn chưa cử động được, bây giờ đã bình thường trở lại rồi.

_Thế nào, đỡ chưa em?
_Đỡ rồi ạ, hihi, hết đau luôn rồi nè.

Nói rồi, tôi đứng nhảy nhót luôn trên giường cho anh xem, cười toe.

_Thôi nào, em đừng cử động mạnh như thế, lại bị đau bây giờ.

Nghe lời anh, tôi ngoan ngõa ngồi xuống luôn. Anh xoa đầu tôi, cười hiền khô:

_Vịt ngốc, em chỉ giỏi làm người khác lo lắng thôi, biết không hả? Đi đâu cũng phải cẩn thận chứ.
_Em biết rồi ạ - tôi cười trừ - mà phải ra lau chỗ nước ngoài kia nữa.
_Thôi, cứ để anh lau cho, để em ra làm anh lo lắm.
_Hic, thôi được, vậy anh lau chỗ nước ngoài kia, còn em sẽ mang chậu nước mới lên được không ạ?
_Được không đó? – anh nhìn tôi nghi ngại.
_Được mà, em sẽ cẩn thận, anh yên tâm.

Tôi nháy mắt rồi đi luôn, khỏi chờ anh nói thêm, sự anh lại phản đối. Xuống đến phòng tắm, tôi lại gặp Hạo Du bước ra. Tôi quay đi, không nói gì cả. Bỗng anh lại mở lời trước:

_Chân cô…không sao chứ? – anh ngập ngừng.
_Dạ, à, không sa…không sao ạ, hì.
_Lần sau cẩn thận đấy, đừng làm người khác lo.
Tôi vâng lý nhí, nhìn anh lên tầng rồi đi nhanh vào phòng tắm. “Đừng làm người khác lo” sao, ý anh là sao nhỉ. Anh muốn nói đến Đình Phong chăng, thật là khó hiểu. Mải nghĩ ngợi, nước tràn đầy ra lúc nào không biết. Tôi vội tắt vòi, đổ bớt nước đi rồi mới lại bê nó lên tầng. Có vẻ như Đình Phong đã lau sạch rồi, thấy anh đang ngồi trên giường kia. Anh đang chờ tôi.

_Anh lau xong rồi ạ, hì – tôi vừa đi vào vừa cười tươi.
_Ừ, xong rồi, nhanh ý mà.
_Anh làm em ngạc nhiên lắm đấy, Đình Phong. – bê nước để xuống ghế bên cạnh, tôi nói.
_Sao thế?
_Hì, thì thấy anh cái gì cũng biết.
_À, thì anh ở một mình, phải tự lo chứ biết làm sao.
_Vậy…chuyện anh bảo không biết tự băng bó có phải là thật không thế?

Tôi ngồi xuống giường, nhìn anh nói vừa chớp chớp mắt.

_Thật mà. Anh đã tự băng bao giờ đâu.
_Thật chứ hả. Hì, được rồi, thế giờ em thay băng cho anh, anh nhìn rồi nhớ kĩ đấy nhé.

Anh gật đầu rồi nhìn theo tôi làm, rất chăm chú. May mà tôi đã được học băng bó từ hồi cấp hai rồi nên rất là “chuyên nghiệp”.

_Được rồi đó ạ. Anh thấy rõ chưa? Tự thay được chưa thế?
_Hic, vẫn không biết.

Nhìn mặt Đình Phong lúc này “tâm trạng” lắm nên chắc là chưa biết thật rồi. Tôi cười xòa:

_Thôi không sao, từ từ em dạy, anh sẽ biết thôi.

Nói rồi, tôi vớ đống băng cũ còn dính máu mang xuống nhà, xong lại nhanh chóng đi lên. Lúc xuống còn tranh thủ xem đồng hồ, đã gần mười một giờ đêm.

Ngồi trên giường, tôi lau khô tay rồi lên trải chăn trước. Bỗng nghe thấy Đình Phong gọi tôi từ phía sau:

_Vịt con…
_Dạ?

Tôi quay mặt ra, nhìn mặt Đình Phong rất là…khổ tâm.

_Tối nay…anh ngủ ở đâu? – anh gãi đầu gãi tai nhìn đến là buồn cười.
_Thì…cứ nằm với em vậy ạ, hay là…nằm trên sofa.

Nghe tôi nói rồi, mặt Đình Phong bỗng xịu xuống như con nít vậy:

_Vậy thì lạnh lắm…
_Hì, em đùa vậy thôi, nằm cùng giường với em, hì.

Nói rồi tôi lấy thêm một cái gối trong tủ ra cho anh rồi nằm xuống giường trước, không quên để Tiểu Phong nằm giữa chúng tôi.

_Anh nằm ngoài, em nằm trong, được chứ?

Anh ậm ừ rồi cũng lên luôn giường nằm. Thấy anh đắp chăn lên rồi, tôi mới với tay tắt đèn và kéo chăn lên kín cổ. Quay sang ôm chặt Tiểu Phong, tôi bỗng bắt gặp ánh mắt anh. Ánh nhìn…dịu dàng kinh khủng. Tôi bối rối cúi ngay mặt xuống.

_Vịt con này…
_Dạ?
_......
_Có chuyện gì vậy anh?

Không thấy Đình Phong nói gì, tôi mới lại ngước lên nhìn anh. Vẫn là đôi mắt đấy, nhưng sao, chứa bao nhiêu muộn phiền. Tôi giật mình khi thấy anh đưa tay lên xoa má tôi, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.

_Chúc em ngủ ngon.
_A, anh…anh cũng vậy ạ.

Tôi nói rồi Đình Phong cũng rút tay lại và nằm yên. Tôi không biết anh có còn nhìn tôi nữa không vì tôi đã nhắm mắt lại rồi. Cả người lọt thỏm trong chiếc chăn bông, trái tim tôi cứ đập nhanh liên hồi. Sao tôi lại bối rối đến thế này chứ, ánh mắt vừa nãy của anh, cử chỉ vừa nãy của anh, không hiểu sao đã làm trái tim tôi rung lên mãnh liệt. Tôi run run ôm chặt lấy Tiểu Phong rồi cố ép mình vào trong giấc ngủ. Nhưng sao không thể nào đẩy được hình ảnh Đình Phong ra khỏi đầu.

HAO DU’ S POV
2 a.m
Tôi là Hạo Du, tôi đang vô cùng bận rộn với đống bài tập cuối học kì này nên chưa thể ngủ được. Thêm vào đó là công việc của Đoàn trường khiến tôi thấy rất mệt mỏi. Ấy vậy mà tôi vẫn không khỏi nghĩ về cô ta. Tôi bị làm sao vậy chứ, sao người tôi nghĩ đến lại không phải Tiểu Giang mà lại là cô ta? Trước kia tôi đâu có bất kì cảm xúc gì với cô ta đâu, vậy mà bây giờ… Tôi khó chịu khi thấy cô ta làm cơm cho ai đó (chắc là Đình Phong); tức giận khi cô ta đưa tên đó về nhà; tôi thấy buồn khi cô ta chăm sóc cho tên kia; thấy thương và lo lắng vô cùng khi cô ta bị ngã; rồi lại thấy chán ghét bản thân khi để tên đó bế cô ta vào phòng. Trời ơi, tôi bị làm sao vậy chứ, những cảm xúc “vớ vẩn” này là sao? Không phải là tôi có tình cảm gì với cô ta đấy chứ??? Chắc không phải đâu, chỉ là tôi suy nghĩ quá nhiều thôi. Haiz, chắc vậy rồi, thư giãn tí nào, làm sao tôi lại có thể có tình cảm với cô ta được chứ, không thể nào!
<End Hao Du’s POV>
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_014
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_015Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_016Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_017



    Mon Mar 03, 2014 1:08 pm

Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0110Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0310
Nhã Thuần
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0710Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0910
Nhã Thuần
Thành viên

Thành viên
Bài viết Bài viết : 150
Point Point : 166
Được cảm ơn Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia Ngày tham gia : 26/02/2014
Đến từ Đến từ : Thung Lũng Trên Thiên Đường
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Vide10
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_010Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_011Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_012
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_013
Tiêu đề: Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau

CHƯƠNG XIV: ĐÌNH PHONG, EM XIN LỖI

…Ôm lấy Tiểu Phong trong lòng là tôi lại nghĩ đến Đình Phong. Chỉ mong sáng mai tôi tỉnh dậy mọi chuyện lại như chưa bao giờ xảy ra…

6.10 a.m
Đường phố sáng sớm đã bị làm náo loạn vì tiếng hét của…tôi.

_A…a…a…a…, Đình Phong, anh có biết đi xe không thế?
_Hehe, đi thế này mới thích chứ? – Đình Phong lại còn cười vang.
_Hic, đi chậm thôi. Anh muốn đâm chết người đó hả, lượn lách vừa thôi, huhu TT_TT.
_Ôm lấy anh đi vịt con, không em ngã là anh không chịu trách nhiệm đâu.

Đình Phong nói rồi lại cười vang. Anh đi như thể đang bay trên đường vậy. Tôi ngồi sau anh mà sợ muốn chết, đành phải vòng tay ôm chặt lấy anh mà cầu cho quãng đường đến trường ngắn lại.

Cổng trường tôi từ từ hiện ra trước mắt, Đình Phong “bay” một phát vào rồi phanh đến “kít”, làm tôi cứ tưởng đứt phanh luôn rồi cơ.

Xuống xe một lúc rồi mà tôi vẫn chưa trấn tĩnh lại được, đầu cứ quay quay. Từ bé đến giờ, tôi chưa thấy ai lại đi kinh khủng như vậy, anh đi xe tôi còn đáng sợ hơn cả đi xe máy của anh nữa. Đứng chờ Đình Phong ở ngoài cất xe, tôi mới xem đồng hồ. Hic, bình thường tôi đi đến trường mất mười lăm phút, trong khi anh đi mất có bảy phút, thật kinh dị TT_TT.

_Vịt con, chờ anh lâu không?

Đình Phong từ trong nhà xe chạy ra, nhìn tôi mặt vô cùng hớn hở. Tôi giả đò giận dỗi:

_Đứng quay quay nãy giờ cũng được lâu phết rồi đấy ạ.
_Ý, cảm giác được…quay rất mới lạ phải không, lần sau lại thử tiếp nhé.
_Ối, thôi, em xin anh, tim em bây giờ mới bay lại được về chỗ cũ đây nè. – tôi nhăn nhó mặt mũi.
_Hihi, em phải tập làm quen với cảm giác mạnh đi, sau này mà có…động đất thì còn tránh được, hehe, thôi mình đi thôi nào.

Đình Phong nói rồi xoa đầu tôi, cười rất gian. Tôi bị anh kéo tay đi ngay sau đó không chút phản kháng, một lúc mới bắt kịp bước anh. Đình Phong lại còn quàng vai tôi mà đi nữa chứ, làm tôi cảm tưởng như là….chú lùn đi với king kong vậy ý, anh thì rõ cao, còn tôi thì…TT_TT.

* * * * * *
12 a.m
_Anh ơi, anh xuống ăn cơm đi ạ!

Tôi đứng trước cửa phòng Hạo Du, vừa gõ cửa vừa gọi. Mãi một lúc sau, anh mới mở cửa, trên vai còn khoác theo cái cặp nữa. Tôi vội hỏi ngay, không hiểu sao đã thấy sợ hãi lạ thường.

_Hạo Du, anh định đi đâu đấy?
_Đến trường.
_Sao…sao lại đến trường giờ này ạ?

Tôi cuống cuồng chạy theo anh, vừa hỏi.

_Tôi ở trường luôn.
_Ơ…sao lại thế anh, sao lại vậy?

Tôi bám lấy tay anh mà hỏi. Không lẽ, anh lại muốn bỏ tôi ở nhà lần nữa sao. Tôi lại níu lấy tay anh lần nữa, nhưng anh đi thẳng về phía cửa mà chẳng nói gì.

_Hạo Du, anh đừng đi mà, anh…

Anh gạt tay tôi ra khiến tôi ngã luôn ra sàn. Đúng lúc đấy, Đình Phong chạy từ trong bếp ra, đỡ tôi dậy, hỏi rối rít:

_Có chuyện gì vậy? Sao thế em?

Tôi gạt tay Đình Phong đang đỡ tôi ra rồi lại giữ lấy Hạo Du, nước mắt lúc này đã chảy dài.

_Hạo Du, anh đừng đi mà.

Lại một lần nữa tôi bị anh đẩy ra, may có Đình Phong.
_Bao giờ tên kia còn ở đây thì đừng mong tôi về. – anh giận dữ.
_Hic, Đình Phong…ở đây…thì sao…chứ ạ. – giọng tôi nghẹn ngào.
_Cô…đồ lăng nhăng…

Anh…Hạo Du vừa nói gì vậy chứ. Tai tôi cứ ù đi không nghe rõ gì nữa cả, hình như là vì tôi không tin vào những gì vừa nghe nữa. Bất chợt lúc đấy, Đình Phong lao đến và đấm Hạo Du một phát rất mạnh khiến anh ngã luôn ra sàn, miệng rớm máu. Tôi cứng đờ người khi nhìn thấy cảnh tượng đó, thế rồi như choàng tỉnh vội chạy đến bên Hạo Du:

_Anh…không sao chứ, anh…huhu TT_TT

Rồi lúc đấy, không nghĩ được gì cả, tôi chạy đến và tát Đình Phong, có lẽ đau lắm vì in luôn cả năm ngón tay lên má anh. Tôi lùi lại, nhìn trân trân vào bàn tay mình. Tôi vừa làm gì thế này, tôi…tôi vừa đánh Đình Phong sao? Tôi đỡ Hạo Du dậy rồi nhìn lên anh, cứ ngỡ là phải nhìn thấy một ánh mắt giận dữ cơ. Nhưng không, anh nhìn tôi, buồn lắm, cảm giác như sắp khóc đến nơi. Tôi cúi gằm mặt, không dám nhìn vào đôi mắt ấy. Một lúc sau, anh quay lưng bỏ đi. Tôi nhìn theo anh, thấy buồn vô hạn, muốn đuổi theo nhưng…, với lại miệng Hạo Du vẫn còn chảy máu kia. Tôi vội dìu anh đứng dậy, gạt nước mắt:


_Anh không sao chứ, đau lắm không anh?

Anh nhìn tôi, lắc đầu chứ không nói gì cả. Tôi liền đưa anh về phòng anh. Để anh ngồi xuống giường, tôi nói nhỏ:

_Anh ở đây chờ em, em vào ngay.

Rồi tôi về ngay phòng lấy bông và urgo mang sang phòng anh. Sao nhìn mặt anh cũng buồn thế kia. Tôi ngồi xuống giường, nhẹ nhàng lau máu rồi dán urgo giúp anh, không nói lời nào cả. Trong đầu tôi lúc này chỉ có suy nhất ánh mắt vừa nãy của Đình Phong. Sao lại buồn đến thế chứ. Nó, khiến tôi đau. Biết làm sao bây giờ, tại sao tôi lại hành động như thế chứ. Tự nhiên tôi thấy ghét bản thân mình ghê gớm.

_Cô…đuổi theo anh ta đi. – bất chợt Hạo Du cất lời.

Tôi ngạc nhiên nhìn anh rồi lặng lẽ lắc đầu. Đuổi theo ư? Còn nghĩa lý gì nữa chứ.

_Anh có đói không? Mình xuống ăn cơm đi.

Tôi đổi chủ đề ngay vì không muốn nghĩ đến chuyện này nữa, dù sao Hạo Du, anh ấy cũng không ưa Đình Phong mà. Tôi nhìn vào mắt anh, anh cũng nhìn tôi rồi gật đầu. Thế là chúng tôi đi xuống nhà. Hôm nay tôi muốn làm lành với Hạo Du nên bảo Đình Phong làm toàn món Hạo Du thích. Anh ấy lúc đầu còn không muốn nhưng vì chiều tôi nên mới đồng ý. Vậy mà…tôi làm cho cả Đình Phong bỏ đi luôn rồi.

_Anh ăn nhiều vào nha, toàn món anh thích…

Giọng tôi nhỏ dần, cố gượng cười nhưng không thể nào vui nổi. Rồi tôi nhìn mấy đĩa thức ăn trên bàn mà nước mắt cứ chảy dài. Tôi thương Đình Phong quá, huhu. Anh ấy cố công làm cho tôi một bữa cơm ngon, vậy mà chưa ăn gì đã bỏ đi rồi. Huhu, tôi tệ quá, phải làm thế nào bây giờ. Lúc đấy chỉ vì bảo vệ tôi mà anh mới đánh Hạo Du, rồi tôi lại đánh anh ấy. Anh ấy có lỗi gì đâu cơ chứ, tại tôi cả mà, huhu.

_Cô ăn đi, đừng khóc nữa mà.

Nói rồi Hạo Du gắp thức ăn cho tôi, giọng trầm xuống. Tôi nhìn anh, khẽ gật đầu nhưng rồi lại khóc nức nở. Bỗng Hạo Du nắm lấy tay tôi, giọng anh nhẹ nhàng lắm:

_Cô đừng như vậy nữa mà, đừng khóc nữa.

Lần này, nhìn vào bàn tay anh đang để trên tay tôi, tôi lại mỉm cười, mặc dù nước mắt vẫn đang rơi lã chã. Hạo Du một lúc sau mới bỏ tay ra, rồi đưa cho tôi giấy ăn:

_Cô lau nước mắt đi rồi ăn cơm kẻo đói. Khóc sưng mắt lên rồi kìa, nhìn xí lắm.

Tôi cầm khăn anh đưa, lí nhí nói cảm ơn rồi lau sạch nước mắt. Tôi lại vừa ăn vừa gắp thức ăn cho anh.

_Anh ăn đi, nếu bỏ đi thì phí lắm. Mà…anh đừng giận em nữa nhé. – tôi nói luôn một hồi.
_Ừ, cô cũng ăn đi.
_Vậy…vậy…anh đừng bao giờ bỏ em đến trường ở nữa nhé, được không anh. Em…sợ như vậy lắm.

Tôi sụt sùi, nhưng trong lòng có chút phấn khởi. Hạo Du nhìn tôi hồi lâu rồi mới gật đầu.

_Ừ.

Khi nghe thấy tiếng này của anh, tôi vui mừng khôn xiết mặc dù vẫn đang bận lòng vì chuyện vừa nãy với Đình Phong. Nhưng tôi đang vui lắm nên không nghĩ gì được nhiều nữa, cứ một mình cười thầm trong lòng. Ngước lên nhìn Hạo Du, tôi thấy anh đang nhìn tôi, dịu dàng lắm.
6 p.m
Tôi vừa nấu ăn vừa lắng nghe tiếng mưa rả rích bên ngoài. Trời đã sang đông lâu rồi mà hôm nay bỗng dưng đổ mưa lớn quá. Mưa suốt từ chiều rồi, càng ngày càng nặng hạt. Mưa kéo theo những cơn gió đông buốt lạnh nên ngoài đường bây giờ vắng lắm. Hi, dù sao thì cũng chẳng liên quan đến tôi. Tôi đang ở trong bếp nấu ăn cho chồng tôi – Hạo Du, còn anh ấy đang tắm. Tôi thấy thật ấm áp làm sao. Tất nhiên là không phải nhờ cái điều hòa nhiệt độ kia mà là vì tôi đang nghĩ đến cái nắm tay và ánh mắt dịu dàng của Hạo Du trưa nay. Dạo này anh ấy có những lời nói và cử chỉ thật lạ lùng. Nhưng tôi chẳng quan tâm đến lý do, nó làm tôi vui là được rồi.

_Tôi đói lắm rồi này.

Nghe tiếng Hạo Du, tôi liền quay ra nhìn anh nhoẻn cười, nhanh tay bê thức ăn ra bàn rồi ngồi xuống ghế.

_Mình ăn thôi ạ, hihi.

Anh gật đầu rồi chúng tôi cùng thưởng thức bữa ăn trong sự yên bình, thực sự là vô cùng yên bình, chỉ có vài câu chuyện được nói nhưng ánh mắt anh không còn lạnh lùng với tôi nữa. Đang ngon miệng, bỗng tôi nhìn lên cái urgo trên mặt anh. Vẫn là cái urgo tôi dán trưa nay, Hạo Du chưa thay nó sao.

_Hạo Du, miệng anh còn đau lắm không?

Nghe tôi hỏi, anh ngước lên nhìn tôi rồi sờ tay lên vết thương.

_À…vẫn hơi đau, không biết có thành sẹo không nữa.
_Hic, không sao đâu, tí em bôi thuốc của em cho, mai là lành ngay ý mà.
_Biết thế.
_Hì.

Tôi mỉm cười rồi lại tiếp tục ăn. Ngoài trời vẫn mưa to quá.
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_014
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_015Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_016Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_017



    Mon Mar 03, 2014 1:09 pm

Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0110Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0310
Nhã Thuần
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0710Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0910
Nhã Thuần
Thành viên

Thành viên
Bài viết Bài viết : 150
Point Point : 166
Được cảm ơn Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia Ngày tham gia : 26/02/2014
Đến từ Đến từ : Thung Lũng Trên Thiên Đường
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Vide10
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_010Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_011Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_012
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_013
Tiêu đề: Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau

Tiếp


DINH PHONG’ S POV
10 p.m
Tôi là Đình Phong, tôi đứng trước cửa phòng em đã hơn ba tiếng rồi. Tôi muốn vào gặp em lắm nhưng không đủ can đảm để đối mặt với em. Có lẽ em giận tôi rồi, có khi lại còn ghét tôi luôn nữa. Nhưng tôi nhớ em lắm, nhớ đến phát điên. Phải làm thế nào để nguôi đi nỗi nhớ em bây giờ, phải làm sao đây? Sao tôi lại vì em mà yếu đuối thế này. Mưa tràn qua mặt tôi, cuốn đi những giọt nước mắt cũng đã hòa vào mưa. Tôi…buồn quá đi. Tại sao em lại có thể làm như vậy với tôi chứ, em nỡ đánh tôi vì tên Hạo Du đó sao? Với em tôi không quan trọng bằng tên đó sao? Mà phải thôi, cậu ta là chồng em cơ mà, tôi thì có là gì, có là gì trong tim em đâu, phải không? Ôi, tim tôi đau quá, sao em nỡ làm trái tim tôi đau đớn thế này. Mưa, lạnh quá, nước ngấm vào da thịt tôi lạnh buốt. Nhưng sao giá lạnh bằng con tim tôi khi không có em được. Chỉ có ở bên em, tôi mới cảm nhận được sự ấm áp của cuộc sống này thôi. Em có biết không?
<End Dinh Phong’ s POV>
* * * * * *
10.30 p.m
_Hạo Du, anh ngủ chưa?

Đứng trước cửa phòng anh, tôi khẽ gọi.

_Chưa, cô vào đi.

Nghe anh trả lời rồi, tôi liền ẩn cửa bước vào. Anh đang nằm trên giường đọc sách thì phải. Nhưng thấy tôi thì ngồi dậy luôn rồi. Tôi liền đến gần bên anh rồi ngồi xuống giường:

_Anh bỏ cái urgo kia đi, em bôi thuốc cho.

Tôi vừa nói xong thì nó cũng được anh gỡ xuống luôn. Nhìn vết thương thâm tím lại, tôi thật thấy vô cùng thương xót. Rồi tôi bôi ngay thuốc cho anh. Thuốc này mẹ tôi mua từ Pháp, nó chữa lành sẹo rất hiệu quả.

_Hì, rồi đó ạ, mai là lại bình thường ngay ^.~

Vừa nói xong, điện thoại tôi bỗng rung lên liên hồi. Có tin nhắn, tôi vội vàng mở ra xem ngay, biết đâu lại là Đình Phong. Nhưng không phải, chỉ là một tin nhắn quảng cáo. Làm tôi mừng hụt mất rồi, haiz.

_Cô…đang chờ tin nhắn của anh ta hả?

Bỗng dưng nghe anh hỏi bằng cái giọng trầm trầm, tôi lắc đầu chối ngay. Hic, nhưng mà đúng là thế thật. Sao Đình Phong không gọi điện cũng chẳng nhắn tin cho tôi vậy chứ. Chắc giận tôi luôn rồi, mà không biết anh ấy có tự biết mà thay băng không nữa đây. Tôi muốn gọi cho anh quá mà không dám.

_Này…
_Dạ.

Tôi giật mình vì bỗng dưng anh gọi. Quay ra thì thấy Hạo Du đang nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt rất khó đoán, vì đôi mắt anh cứ đen thăm thẳm, không một gợn sóng làm tôi không thể biết được anh đang định nói gì.

_Cô…thích Đình Phong sao?
_Ơ…sao…sao anh lại hỏi vậy. – tôi lúng túng.
_Thì cứ trả lời đi.

Anh lại vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt như xoáy sâu vào tâm can người khác đấy. Tôi, thực ra cũng không biết nữa, nhưng…nhưng người tôi yêu là anh cơ mà.
_Em…em không biết. Có lẽ là...không ạ.
_Vậy…cô thích tôi thật chứ?

Lần này, tôi ngẩn ngơ luôn vì câu hỏi còn lạ hơn của anh. Ánh mắt kia là sao chứ, chờ đợi câu trả lời của tôi sao?

_Anh…sao anh hỏi em lạ vậy?
_Ờ, thôi, cô về đi, tôi buồn ngủ rồi.
_Ơ…vâng ạ.

Thấy Hạo Du nói rồi nằm xuống đắp chăn ngay, tôi cũng không làm phiền anh thêm nữa. Chúc anh ngủ ngon rồi, tôi liền đi ra đóng cửa cho anh rồi về phòng mình. Ôm lấy Tiểu Phong trong lòng là tôi lại nghĩ đến Đình Phong. Chỉ mong sáng mai tôi tỉnh dậy mọi chuyện lại như chưa bao giờ xảy ra.


Ngoài kia, mưa vẫn cứ rải đều khắp nơi, không khí ngột ngạt đến khó thở.
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_014
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_015Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_016Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_017



    Mon Mar 03, 2014 1:10 pm

Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0110Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0310
Nhã Thuần
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0710Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0910
Nhã Thuần
Thành viên

Thành viên
Bài viết Bài viết : 150
Point Point : 166
Được cảm ơn Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia Ngày tham gia : 26/02/2014
Đến từ Đến từ : Thung Lũng Trên Thiên Đường
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Vide10
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_010Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_011Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_012
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_013
Tiêu đề: Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau

CHƯƠNG XV: BẮT ĐẦU TÌNH CẢM


…thực sự là mình muốn biết. Liệu cô ta có thích mình thật không nhỉ…

6.20 a.m
Hôm nay ra khỏi giường được với tôi là một sự nỗ lực (vô cùng) lớn. Trời rét kinh khủng. Tôi đã mặc đến năm cái áo (lớn nhỏ^^) mà vẫn thấy rét run. Đấy là còn chưa kể mũ len, găng tay, khẩu trang, khăn quàng và tất. Nói chung là tôi kín mít luôn mà vẫn lạnh lạnh, hic. Sao hôm nay lại rét thế chứ, gió thổi làm tôi rét run cầm cập. Đi đằng sau xe Hạo Du với Tú Giang mà ghen tị quá đi, cô ấy có người để ôm kìa, tôi thì còn chẳng có người chở đi nốt TT_TT.

“Lặn lội sương gió”, cuối cùng tôi cũng đến được trường, hic. Cất được xe vào rồi, tôi phi luôn lên lớp. Không phải tôi sợ lạnh đâu, cũng không phải tôi sợ Hạo Du và Tú Giang nhìn thấy tôi, mà chỉ là tôi muốn lên lớp thật nhanh để được gặp Đình Phong, nếu anh ấy vẫn chờ tôi TT_TT. Nhỡ anh ấy giận mà lơ tôi đi luôn thì tôi biết làm sao bây giờ, hic hic. Đứng trong thang máy mà tim tôi cứ đập thình thịch, thình thịch, đúng là tôi đang mong được gặp anh lắm mà. Cầu trời là anh vẫn đứng ở chỗ ban công chờ tôi, và tôi sẽ lại được nhìn thấy nụ cười của anh, cầu trời đó TT_TT.

Ra khỏi thang máy, tôi rón rén đi về phía lớp mình, thấy hồi hộp kinh khủng, cứ như đang làm việc gì sai trái vậy đó. Chợt nghe thấy tiếng bước chân đi đằng sau. Hihi, đúng là Đình Phong đã hết giận tôi rồi mà. Vui quá nên tôi không chờ đợi gì mà quay lại ngay, cười rất tươi luôn. Nhưng…trớ trêu TT_TT, không phải Đình Phong, là một tên học cùng khối với tôi. Tôi xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu nữa. Cái tên kia lại còn cứ đứng nhìn tôi cười tủm tỉm mới kinh chứ, hic hic. Tôi chạy vội luôn, cứ tưởng Đình Phong chứ hóa ra lại gặp cái tên…dở hơi, hic. Bước dần về phía lớp, tôi cứ cầu trời là anh đang chờ tôi. Nếu là vậy tôi thề sẽ ăn chay một tháng luôn đó TT_TT

Nhưng đúng là càng hi vọng lại càng thất vọng. Tôi đi vào đến lớp rồi mà vẫn chẳng thấy anh đâu. Đình Phong, anh giận tôi thật rồi sao, tôi biết làm thế nào bây giờ đây, huhu.

* * * * * *
Ra chơi…
Lưỡng lự mãi, cuối cùng tôi cũng quyết định xuống lớp anh để làm lành trước, dù sao cũng là lỗi của tôi, đành nhượng bộ chứ biết làm sao. Đi xuống tầng tám, lấy hết can đảm, tôi đến trước cửa lớp anh. Nhưng chẳng thấy anh nên tôi đã hỏi một chị đứng gần đó.

_Chị ơi, anh…anh Đình Phong đâu ạ? – tôi rụt rè.

Bất chợt, chị ấy quay nhìn tôi vẻ mặt rất…khinh người, hic. Rồi đi vào, tôi nghe giọng chị ấy rất to: “Chị hai, có con bé gọi tìm anh Đình Phong kìa”. Ngay sau đó thì một nhóm các chị đi ra. Đi đầu là cái chị được gọi là “chị hai” kia. À, tôi biết chị này, chị ấy là đội trưởng đội aerobics trường tôi. Nhìn thấy tôi rồi, chị ấy đi ra nhìn tôi cười nhếch mép rồi hỏi:

_Tìm người yêu tôi có việc gì?
_Ơ…dạ…dạ… – nghe giọng chị ấy đáng sợ quá nên tôi tự dưng lại lắp bắp nói không nên lời TT_TT – anh…anh Đình Phong có ở lớp không ạ?
_Không, hôm nay anh yêu của tôi nghỉ rồi, sao, anh ấy nợ cô cuộc hẹn hả? – chị ấy lại nở cái nụ cười nửa miệng đáng sợ đấy.
_Dạ không ạ, em…về lớp đây ạ. – tôi khúm núm rồi quay đầu luôn.
_Đợi đã, nhắc nhở cô em luôn, đừng có mà động vào Đình Phong của chị này, sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu, hiểu chưa.

Tôi vâng lý nhí rồi cuống cuồng chạy về lớp luôn. Hic, bình thường trông chị ấy hiền vậy mà sao hôm nay lại ghê gớm thế chứ, đáng sợ thật. Mà lúc nãy chị ấy bảo Đình Phong là người yêu của mình sao. Thật là, vậy mà anh ấy kêu với tôi là chưa yêu ai. Quả này tôi mà tìm được phòng kí túc xá của anh thì anh cứ đợi đấy, không thể tha cho anh được, hehe. Hic, trong đầu thì nghĩ thế nhưng sao tôi cứ thấy buồn buồn. Anh ấy có người yêu thật rồi sao, hic. Mà sao hôm nay anh lại nghỉ nhỉ, liệu có sao không vậy. Haiz, dù sao cuối giờ hôm nay tôi cũng quyết định tìm phòng ở của anh, còn cho anh một trận nữa mà, hí hí.
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_014
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_015Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_016Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_017



    Mon Mar 03, 2014 1:12 pm

Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0110Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0310
Nhã Thuần
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0710Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0910
Nhã Thuần
Thành viên

Thành viên
Bài viết Bài viết : 150
Point Point : 166
Được cảm ơn Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia Ngày tham gia : 26/02/2014
Đến từ Đến từ : Thung Lũng Trên Thiên Đường
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Vide10
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_010Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_011Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_012
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_013
Tiêu đề: Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau

Tiếp


_Bác ơi, cho cháu hỏi…

Tôi đến phòng quản lý kí túc xá, may mà bác quản lý đang ở đây.

_Gì vậy cháu – bác ấy cười thân thiện.
_Dạ, cho cháu hỏi anh Đình Phong, học lớp 11 năng khiếu ở phòng nào ạ?
_Đình Phong à, 11 năng khiếu. À, ở tầng ba, phòng 232.
_Dạ vâng, cháu cảm ơn bác ạ.

Tôi lễ phép chào bác rồi đi về phía thang máy. Kí túc xá trường tôi có đến mười hai tầng, mỗi tầng đều có cửa thông sang khu vực lớp học nên mới có thể đi đi thang máy lên chứ đi bộ chắc chết. Rón rén đi ra hành lang, tôi hết sức nhẹ nhàng vì đây là kí túc xá nam, nếu ai nhìn thấy tôi thì xấu hổ lắm, hic. Đi tới đi lui, tôi mới tìm thấy phòng anh. Hic, nhìn cái phòng kí túc xá này khéo to bằng phòng tôi ở nhà mất, nhà bố mẹ ý. Tôi gõ cửa rồi gọi nhỏ:

_Anh Đình Phong…

Im lặng. Không có tiếng trả lời. Tôi hít một hơi dài rồi lại gọi. Sao vậy nhỉ, sao vẫn không có tiếng động gì, anh không có nhà chăng, hay giận tôi không thèm trả lời luôn TT_TT. Chờ một lúc, đánh liều, tôi đẩy cửa. Hóa ra cửa không khóa. Hic, nhẹ nhàng bước vào, tôi thấy anh đang nằm trên giường kia, đang ngủ thảo nào tôi gọi không thấy thưa. Tôi mỉm cười, tiến vào chỗ anh. Nhìn anh ngủ dễ thương chưa kìa, hihi. Đang tính cù anh một cái, tôi bỗng thấy trên trán anh ướt đẫm mồ hôi. Lạ nhỉ, trời lạnh như thế này mà anh lại nóng đến thế sao? Thấy lo lo, tôi sờ nhẹ lên trán anh. Ôi, sao lại nóng thế này. Tôi vội lay người anh:

_Đình Phong, anh sao thế này? Đình Phong…

Lay mạnh như vậy mà Đình Phong vẫn không có cử động gì. Người anh nóng như lửa đốt, mà sao lại ướt sũng thế này. Tôi cuống cuồng lay và gọi anh một lúc lâu nhưng không có phản ứng gì. Tôi vừa lo vừa sợ, vội chạy ra ngoài tìm người giúp. Nhưng sao chẳng thấy có ai thế này, bên ngoài vắng tanh, chắc người ta đi ăn trưa hết rồi. Huhu, phải làm thế nào bây giờ. Tôi gạt nước mắt, luống cuống chạy thang bộ lên tầng bốn. Bỗng có tiếng gọi lớn từ sau lưng tôi.


_Này, cô làm gì ở kí túc xá nam vào giờ này vậy.

Giọng nói này, quen quá. Tôi vội quay lại, là Hạo Du, đúng rồi, là anh ấy. Tôi mừng quá đến nỗi nước mắt lại trào ra. Tôi lao đến chỗ anh, nói không ra hơi.

_Hạo Du….giúp em với…Đình…Đình Phong.
_Sao thế. Cô nói rõ ra xem nào.

Tôi nghẹn ngào, không nói được thành lời. Vội kéo lấy tay anh.

_Đi…đi với em… – tôi lau nước mắt.

Anh chạy theo tôi, vẫn thắc mắc.

_Đi đâu? Nhưng mà có chuyện gì mới được chứ?
_Đình Phong…anh ấy…anh ấy…sao ý…nóng lắm.

Có lẽ do nghe thấy “Đình Phong” nên anh dừng lại ngay, giật tay ra khỏi tay tôi.

_Chuyện anh ta không liên quan đến tôi.

Tôi nhìn anh, giọng van lơn thảm thiết:

_Xin anh…xin anh mà…

Nhìn tôi một hồi, anh nhắm mắt, gật đầu:

_Thôi được rồi, anh ta đang ở đâu?

Vui quá, tôi cười rồi chạy trước, bảo anh theo. Đến cửa phòng Đình Phong, tôi liền kéo anh vào. Anh đến bên Đình Phong rồi nhìn tôi.

_Anh ta sao thế?
_Hic, người anh ấy nóng lắm, chắc bị ốm rồi.
_Haiz, cô giúp tôi một tay đi.

Rồi anh quỳ xuống, tôi liền đỡ Đình Phong dậy, nhưng nặng quá, không kéo nổi TT_TT

_Làm gì mà lâu thế? – giọng anh khó chịu.
_Anh ấy, nặng lắm, em không kéo được TT_TT
_Aizz…, cô, thật là…

Nói rồi anh đứng dậy rồi giơ tay. Hic, anh ấy định đánh tôi sao, tôi nhắm tịt mắt, cúi đầu. Không thấy động tĩnh gì, tôi mở mắt thì đã thấy anh cõng Đình Phong, giục tôi:

_Mau đi thôi nào!

Tôi vội vã chạy theo đằng sau. Hạo Du khỏe thật đó, nhìn anh mảnh khảnh vậy mà…Tôi mỉm cười, lẽo đẽo cùng anh xuống phòng y tế.

_Hạo Du, là em à, em bị thương sao?


Oái, anh ấy quen cả cô y tế nữa hả.

_Dạ không, là cái tên này đây.

Nói rồi anh ý để Đình Phong nằm phịch xuống giường. Tôi vội chạy lên đỡ anh:

_Hic, anh nhẹ nhàng thôi chứ, anh ấy đang bị ốm mà.
_Cậu ấy bị sao vậy?

Cô y tế vừa nói vừa đến gần Đình Phong. Tôi đỡ anh nằm ngay ngắn rồi mới nói.

_Người anh ấy nóng lắm ạ.

Nghe tôi nói rồi, cô ấy liền sờ tay lên trán anh. Rồi thốt lên:

_Trời ơi, sao nóng thế này, người lại ướt sũng. Mau thay quần áo cho cậu ấy đi, nhanh lên.

Thấy vậy, tôi liền đỡ anh dậy, toan cởi áo khoác thì bỗng Hạo Du đẩy tôi ra.

_Ra ngoài, để tôi thay cho, bộ cô muốn nhìn hả.
_Ơ, dạ…

Tôi ngẩn người ra một lúc rồi mới nhận ra vấn đề, vội chạy ngay ra ngoài. Đứng chờ mà tôi lòng như lửa đốt, tôi lo cho anh quá đi mất TT_TT. Cứ đi đi lại lại ngoài hành lang, mãi mới thấy cửa bật mở và Hạo Du gọi tôi:

_Xong rồi đó, cô vào đi.

Chỉ chờ có thể, tôi chạy ngay vào. Đình Phong vẫn chưa tỉnh sao, cô y tế đang khám cho anh ấy. Tôi vội hỏi rối rít:

_Sao rồi ạ, anh ấy thế nào ạ?
_Viêm phổ do bị nhiễm lạnh dẫn đến sốt sao. Nhưng không đáng lo lắm. Cô đã kẹp nhiệt độ rồi. Các em chờ một lúc thì lấy ra nhé. Mà cậu ấy đã ăn gì chưa?
_Chắc chưa…chưa ạ!
_Cho cậu ấy ăn đồ gì nóng nóng, Cô sẽ đi chuẩn bị thuốc.
_Dạ, vâng ạ.

Nhìn cô ấy đi vào, tôi lại sờ lên trán anh. Nóng quá đi, anh làm gì mà lại để như thế này chứ, hic hic. Có lẽ hôm qua trời mưa to, anh bị dính mưa nên mới bị như vậy, thấy người ướt sũng mà.

Tôi cầm tay anh rồi áp lên má. Đình Phong, sao anh cứ ngủ mãi vậy, tỉnh đi chứ TT_TT

_Này, cô định không cho anh ta nằm yên đó hả.

Tôi quay ra nhìn anh rồi nhẹ nhàng đặt tay Đình Phong xuống, định đi vào lấy túi chườm lạnh cho anh nên quay ra bảo Hạo Du:

_Hạo Du, anh ở đây trông Đình Phong giúp em nhé. Em đi lấy cái này rồi quay lại luôn.
_Ờ, nhanh lên đấy, tôi không rảnh đâu.

Tôi gật đầu rồi nhanh vào trong hỏi túi chườm lạnh mang ra, lòng cứ lo lắng khôn nguôi. Tôi tí còn phải mua đồ ăn gì cho anh Đình Phong nữa, không có người trông anh ấy thì biết làm sao. Chợt nhớ đến Hạo Du, tôi tự gõ đầu mình đãng trí rồi chạy vội ra. Bỗng thấy anh đứng lên, nói:

_Tôi về đây, đói rồi. Cô về không?

Tôi vừa đắp nhẹ cái túi lên trán Đình Phong vừa lắc đầu:

_Anh về tự nấu gì ăn nhé, không thì ra quán mà ăn, đừng nhịn đấy. Chiều em không phải đi học nên em sẽ ở đây.

_Bộ cô không đói hả?
_Em không sao. Đình Phong thế này có đói thì cũng phải trông anh ấy chứ. Mà chắc tí em đi mua cháo cho Đình Phong rồi mua luôn thứ gì ăn cũng được.
_Haiz, cô cứ như vậy thì người ốm sẽ là cô đó. Thôi được rồi, dù sao tôi cũng không muốn tự nấu ăn. Tôi sẽ đi mua đồ ăn trưa cho cả ba, cho cả cái tên kia nữa.

Nghe anh nói mà tôi ngạc nhiên quá phải quay ngay lại. Rõ ràng là dạo này, Hạo Du rất khác mà. Tôi gật đầu rồi nói khẽ:

_Vâng, vậy thì cám ơn anh nhiều.

Hạo Du đi rồi, tôi ngồi một mình, lau mồ hôi cho Đình Phong mà vẫn thấy lo lắng vô cùng. Nhìn đồng hồ, tôi liền rút nhiệt kế ra xem rồi tá hỏa luôn vì tận 41°C. Tôi vội vội vàng vàng chạy vào bảo với cô y tế.

_Cô ơi, anh ấy sốt cao quá, huhu, tận 41°C cô này TT_TT.
_Cao vậy cơ à, ừ được rồi, em cứ ra ngoài đi, cô sẽ mang bình truyền ra ngay.
_Dạ vâng ạ.

Rồi tôi ngoan ngoãn gật đầu, đi ra ngoài. Nhìn Đình Phong nằm ngủ mê mệt trên giường mà tôi thương anh quá. Không phải anh bị thế này là do tôi đấy chứ, hic.

_Nào, vén tay áo cậu ấy lên đi.

Tôi giật mình, luống cuống làm theo. Cô ấy cầm cái mũi kim mà tôi sợ quá, vội quay ngay đi. Lúc sau thì đã không thấy cô ấy ở đấy nữa. Nước trong bình đã bắt đầu chảy rồi, hic, tôi sợ kim tiêm từ bé nên chưa phải (dám) truyền nước bao giờ, không biết anh có đau không nhỉ >.<

Tôi im lặng thở dài, nhìn theo mấy giọt nước đang chảy từ từ vào cơ thể anh. Bỗng nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang phá tan không gian yên ắng hiện giờ. Chắc là Hạo Du, tôi nghĩ vậy. Tiếng động càng ngày càng lớn. Tôi quay ra phía cửa thì đã thấy Hạo Du ở phía sau, đang đi vào.

_Anh về rồi ạ?
_Ừ. Tôi mua cơm đó, cô ăn đi. Còn đây là cháo cho tên đó.

Anh để đồ lên bàn rồi ngồi xuống ghế. Tôi mở túi đồ, lấy hộp cơm rồi đưa cho anh.

_Anh ăn đi kẻo đói. Đi có lạnh lắm không ạ.

Đỡ lấy cơm từ tay tôi, anh chỉ đáp gọn:

_Bình thường.

Tôi cười nhẹ, lấy cháo rồi đút từng thìa cho Đình Phong. Mắt anh ấy vẫn nhắm nghiền. Mỗi lần đút cho anh tôi lại phải nâng đầu anh dậy, vất vả nhưng thương anh nhiều hơn.

_Cô ăn đi đã chứ, kệ hắn ta đi, tôi ăn sắp xong rồi đây này.
_Anh không phải lo, hì, để Đình Phong ăn hết rồi em sẽ ăn.
_Ai thèm lo cho cô chứ, là tôi tiếc hộp cơm của tôi mua về bị nguội thôi.

Nghe anh nói mà tôi chỉ biết thở dài thất vọng. Cứ tưởng anh lo cho tôi chứ TT_TT. Rồi tôi chẳng nói gì nữa, chỉ tập trung vào đút cháo cho Đình Phong thôi. Anh ấy còn chẳng lo cho tôi bằng hộp cơm anh ấy mua về thì tôi còn biết nói gì nữa đây TT_TT

Im lặng một lúc, anh lại cất tiếng trước:

_Thôi cô ăn đi, để tôi đút cho hắn cho.
_Thôi, em không cần. – tôi đáp, giọng giận dỗi.
_Có nghe không hả?

Anh bỗng nói to làm tôi giật cả mình. Tôi quay ra nhìn anh e dè rồi gật đầu liền mấy cái (hic, dễ bị bắt nạt TT_TT) rồi đứng dậy đổi chỗ cho anh.

_Này, ăn đi.

Tôi đỡ lấy hộp cơm rồi ăn. Nó hơi nguội thật nhưng là Hạo Du mua nên vẫn còn ngon lắm. Mỗi tội là…nhiều quá, một hộp đầy luôn, lại còn là hộp lớn nữa chứ. Tôi vừa ăn vừa nhìn anh chăm Đình Phong, mãi mới hết được một nửa hộp mà đã thấy no lắm rồi.

_Sao thế, không ngon à. – thấy tôi để hộp cơm xuống bàn, anh nhìn nó rồi lại quay ra hỏi tôi.
_Dạ không, ngon lắm ạ. – tôi cười tươi.
_Sao ăn ít thế?
_Em no rồi, hì, đợi em tẹo.

Nói rồi, tôi đi liền vào trong để lấy thuốc cho Đình Phong. Hi, gọi là phòng y tế chứ nó có mấy phòng bệnh liền, sâu hun hút. Mãi mới tìm thấy cô ấy.

_Thế nào rồi, cậu ấy đã tỉnh chưa? – vừa đi theo tôi, cô vừa hỏi.
_Dạ, chưa ạ.
_Vậy à, thôi được rồi, để về cô xem. Mà… Hạo Du vẫn ở đấy chứ? – cô bỗng quay ra nhìn tôi, chớp chớp mắt (_ _”)
_A, dạ..vâng ạ. Hạo Du đang cho anh ấy ăn giúp em ạ. – tôi cười méo mó.

Về đến phòng có Đình Phong, tôi thấy Hạo Du đã cho anh ăn xong rồi.

_Hạo Du, em cho cậu ấy ăn sao. Ôi, thật tốt quá.

Bà cô y tế này nói rồi đến ngay chỗ Hạo Du cười rất tươi, lại còn khẽ đưa mắt nhìn và…chớp chớp mới kinh chứ. Tôi đứng nhìn thấy mà nổi hết cả da gà. Không phải là cô ấy cũng thích chồng tôi đấy chứ.

Lén quay ra nhìn Hạo Du, tôi thấy anh cười gượng gạo rồi vội lùi ra chỗ tôi đứng. Haha, chắc anh cũng thấy sợ bà cô kia đây mà.

_Này, em vào trong kia mang một cái khăn lạnh ra đây lau mồ hôi cho cậy ấy đi, còn Hạo Du… – chợt cô ấy lại nhìn Hạo Du cười ~.~ – …em ở đây với tôi.

Tôi bịt miệng cười, vâng dạ rồi đi vào. Bỗng nghe thấy tiếng Hạo Du: “Em…em đi cùng bạn ấy ạ” rồi thấy anh đi vào sau tôi. Tôi quay nhìn anh, cười:

_Ơ, anh không ở lại với cô hả, hihi.

Vừa nói đã bị anh lườm cho phát, tôi im bặt. Lấy được khăn lạnh rồi, tôi nhanh chóng chạy về, Hạo Du cũng đi đằng sau tôi.

_Cô đã cho cậu ấy uống thuốc rồi. Em lau mồ hôi rồi mang đổi túi lạnh đi. Nếu có chuyện gì nhớ gọi cô ngay. Cô làm sổ sách ngay trong kia kìa, nhớ chưa.
_Vâng ạ.

Cô ấy nói xong rồi đi luôn nhưng mắt vẫn cứ hướng về Hạo Du của tôi mới bực chứ. Nhưng tôi mặc kệ, chờ cô ấy đi rồi mới lại ngồi bên Đình Phong, gạt nhẹ những sợi tóc mướt mồ hôi ra cho anh rồi lau mặt, cổ và tay anh. Bỗng thấy giọng anh yếu ớt:

_Vịt con…

Nghe tiếng anh, tôi vui mừng khôn xiết, chưa kịp đáp lại thì lại thấy anh gọi. Vẫn là gọi tôi:

_Vịt con…em đâu rồi…

Hơi thở anh nóng bừng. Tôi vội cầm lấy tay anh:

_Em đây mà.
_Vịt con…vịt con…

Rồi anh mở mắt. Ôi, tôi mừng quá, rối rít cả lên:

_Đình Phong, anh tỉnh rồi sao, em đây mà…
_Vịt con…em đang ở bên anh sao?
_Vâng, em đây ạ.

Anh nhìn tôi rồi đưa tay lên vuốt má tôi, cười. Tôi nhìn thấy cả nét rạng rỡ trên đôi môi trắng nhợt nhạt của anh:

_Vịt con…đúng là em rồi, may quá…

Tôi cười tươi lắm, nhưng không hiểu sao mắt cứ ngân ngấn nước. Anh đã tỉnh rồi, tốt quá rồi, có lẽ tôi mừng quá nên mới vậy.

_Thôi, tôi lên lớp đây.

Bỗng tiếng Hạo Du vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi vội quay ra nhìn anh rồi lại nhìn đồng hồ, đã đến giờ anh phải đi rồi sao. Tôi liền gật rồi, rồi lại quay vào với Đình Phong:

_Vâng ạ, chào anh.

Nghe tôi nói, anh đi luôn. Tôi lại lau mồ hôi cho Đình Phong. Bỗng anh ho rất dữ dội. Tôi vội đỡ anh ngồi dậy. Ho xong một hồi, mặt anh tái nhợt, có vẻ mệt mỏi lắm.

_Đình Phong, anh không sao chứ? – tôi sốt sắng.
_Không, anh…không sao đâu.

Vừa nói rồi anh lại ho. Anh ôm ngực, có lẽ đau lắm. Tôi vội vỗ lưng cho anh để anh ho dễ hơn. Anh thở dốc, rên lên khe khẽ. Nhìn anh vậy mà tôi chẳng biết làm sao cả, huhu. Sau đó, mỗi lần ho anh lại ôm lấy ngực, mặt nhăn nhó. Môi trắng nhợt nhạt. Vậy mà mỗi lần nhìn lên tôi, anh lại cố gượng cười.

_Vịt con, em ở đây lâu chưa? – anh vuốt nhẹ tóc tôi.
_Từ lúc phát hiện ra anh thế này. – tôi cúi gằm mặt – anh làm em lo lắm biết không hả?
_Anh xin lỗi, vịt con, anh xin lỗi. Cứ tưởng em vẫn còn giận anh chứ, giờ thì may quá rồi,.
_Anh ngốc này, người đáng bị giận phải là em chứ. Cái tát đó, em xin lỗi. Anh tha lỗi cho em nhé…

Tôi nhìn vào mắt anh,đầy vẻ tội lỗi, lời nói cứ nhỏ dần, nhỏ dần. Rồi anh cười với tôi, hiền lắm.

_Không sao mà, chỉ cần ở bên em…

Nói đoạn anh lại ho. Nhìn anh ho khó nhọc, tôi thương anh quá mà chẳng biết làm sao, chỉ biết biết cầm chặt lấy tay rồi vỗ lưng cho anh mà thôi.

_Vịt con à, anh mệt quá, anh ngủ tí nhé.

Tôi khẽ cười, gật đầu rồi đỡ Đình Phong nằm ngay xuống, đắp chăn lên giúp anh. Anh ngủ mà nhìn cũng mệt mỏi quá, hơi thở phả ra cũng nóng như người anh vậy.
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_014
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_015Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_016Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_017



    Mon Mar 03, 2014 1:13 pm

Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0110Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0310
Nhã Thuần
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0710Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0910
Nhã Thuần
Thành viên

Thành viên
Bài viết Bài viết : 150
Point Point : 166
Được cảm ơn Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia Ngày tham gia : 26/02/2014
Đến từ Đến từ : Thung Lũng Trên Thiên Đường
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Vide10
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_010Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_011Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_012
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_013
Tiêu đề: Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau

Tiếp


4.30 p.m
Đang đứng nghĩ vẩn vơ ở hành lang, tôi bỗng thấy Hạo Du đang tiến đến gần. Tôi nhìn anh, cười nhẹ:

_Anh không về nhà sao?
_Không, sao cô đứng đây?
_Anh ấy ngủ được một lúc rồi. Em ra ngoài đứng để khỏi gây tiếng ồn.
_Ờ, hôm nay gió thổi lạnh thật đó.
_Vâng, hì. Sáng nay may mà có anh giúp, không thì em chẳng biết phải làm sao. Cám ơn anh nhé.
_Hở tí là lại mít ướt. Tôi không muốn phải dỗ cô thôi. – nói với tôi nhưng Hạo Du lại nhìn ra sân trường.

Tôi mỉm cười nhìn anh. Hạo Du giúp tôi mà lúc nào cũng nói như vậy, hihi.

_Cô cười gì chứ hả?

Mặt anh bỗng đỏ bừng lên lại càng làm tôi buồn cười hơn.

_Hì, không có gì ạ. Chỉ là anh dễ thương quá…

Nghe tôi nói rồi anh bỗng quay luôn mặt đi. Anh xấu hổ chăng, hihi. Thế rồi tôi với anh cứ đứng bên nhau trước cửa phòng y tế như vậy. Anh nhìn xa xăm (nhìn đâu không rõ) còn tôi cứ nhìn anh. Lông mi anh rất dài. Đôi môi hồng hồng, nhìn yêu ghê đi được ý >_<. Đang được thể ngắm anh, bỗng có tiếng cô y tế từ trong vọng ra, làm…mất cả lãng mạn.

_Cậu ấy vẫn chưa tỉnh sao?

Thấy vậy, tôi liền chạy ngay vào.

_Anh ấy vừa tỉnh nhưng lại ngủ rồi ạ.
_Thế à. Cặp nhiệt độ lại cho cậu ấy đi, để xem có giảm đi tí nào không.
_Dạ vâng. Để em.

Tôi nói rồi nhanh nhảu kẹp nhiệt độ cho Đình Phong, tranh thủ thay túi chườm cho anh. Tôi nhìn lên cái bình treo bên trên giường, nước chảy đã gần hết, không hiểu đấy là nước gì nhỉ.

Rút nhiệt kết ra khỏi người anh, tôi xem rồi đưa ngay cho cô y yế:

_Đỡ hơn rồi cô ạ, còn có 39,4 độ thôi. – tôi thở phào nhẹ nhõm.
_Vậy à, vậy thì đỡ lo hơn rồi. Nhưng vẫn sốt cao thế này thì vẫn phải ở lại truyền nước chưa về được. Chắc sẽ phải ở đây mấy hôm nữa. Thế đã báo cho gia đình chưa mà không thấy ai đến thăm vậy.
_Dạ…chưa ạ.
_Nên báo cho bố mẹ cậu ấy đi, càng sớm càng tốt chứ mấy đứa có ở đây suốt được đâu, cũng phải đi học chứ.


Nghe cô y tế nói vậy, tôi chỉ biết vâng thôi. Tôi đâu biết bố mẹ anh ấy, cũng chẳng biết nhà Đình Phong ở đâu nữa, hic hic. Để cô đi rồi, tôi lại ngồi lên giường, Đình Phong vẫn đang ngủ. Tôi có nên đi mua thêm hoa quả cho anh không nhỉ. Tôi nghe mẹ nói bị ốm thế này ăn cam rất tốt mà, nhưng mà mùa này chẳng biết ở siêu thị có bán cam không, bán thì có lẽ tôi nên đi mua cho anh một ít. Nhưng đi mua một mình thì lười quá. Liệu…Hạo Du có đồng ý đi cùng tôi không nhỉ. Chắc không rồi, hic. Nhưng mà…biết đâu đấy. Nghĩ rồi tôi liền đi đến bên anh.

_Hạo Du này… – tôi rụt rè.
_Gì thế? – thấy tiếng gọi, Hạo Du liền quay lại.
_À…anh…anh có thể đi cùng em ra siêu thị một tí được không?

Cầu trời là anh đồng ý đi mà TT_TT

_Mua gì?
_Thì một số thứ linh tinh thôi ạ, được không ạ?
_Ờ, cũng được.

Ôi, anh vừa nói gì vậy, anh đồng ý đi cùng tôi kìa. Tôi ngạc nhiên nhìn anh rồi cứ đứng cười khúc khích (một mình) vì quá vui.

_Bao giờ đi. – anh quay sang tôi dang đứng cạnh.
_Bây giờ ạ.
_Vậy thì đi thôi.

Nói rồi Hạo Du cũng đi luôn, tôi vội chạy theo anh rồi đi bên cạnh, miệng cứ cười tủm tỉm mãi. Rõ ràng là dạo này Hạo Du rất khác mà. Hình như là anh đối xử với tôi tốt hơn thì phải.

_Đi một xe chứ hả? – chợt anh quay lại hỏi tôi.
_Vâng, được vậy…thì tốt quá. – tôi nói càng ngày càng nhỏ dần.
_Đợi tôi lấy xe.

Hạo Du nói xong chạy liền luôn vào lấy xe, không kịp để tôi trả lời gì nữa. Tôi đứng chờ anh ở ngoài mà thấy háo hức vô cùng. Đây là lần thứ ba tôi được anh lai rồi đó, không vui sao được chứ ^^.

HAO DU’ S POV
Dắt xe ra khỏi nhà xe, tôi thấy cô ta đang ssứng chờ, lại còn cười vui nữa chứ, chắc là được đi cùng tôi nên vui quá đây mà. Đi đến gần, tôi mới cất lời:

_Này, lên xe đi.

Thấy tiếng tôi, cô ta liền quay lại, vẻ mặt hớn hở lắm. Nhìn cô ta cười mà bỗng dưng…thấy cứ sao sao, hình như vì tim đập nhanh hơn thì phải. Cố gắng kiềm chế cảm xúc, tôi lên xe và bắt đầu đi luôn không nói thêm lời nào. Trời hôm nay lạnh thật đấy, rét buốt hết cả người. Bình thường lai Tiểu Giang còn được ôm ấm chứ lai cô thì thì…

_Hạo Du, anh có rét lắm không?
_Chỉ sắp chết cóng thôi.

Gió thổi lạnh thế này mà còn hỏi một câu thừa vậy, không biết cô ta nghĩ gì nữa nay. Đột nhiên, cô ta quàng khăn qua cổ tôi.

_Đeo cái này vào nhaz, sẽ ấm hơn đó ạ.
_Cám ơn.
Nói rồi tự dưng tôi chẳng biết nói gì nữa, phải công nhận quàng khăn vào ấm hơn hẳn, thế
mà cái khăn Tiểu Giang tặng tôi lại để quên ở nhà mất rồi. Có khăn của em ở đây chắc còn ấm hơn nữa, mà có em ở đây thì lại càng ấm hơn vì được em ôm, hihi, nhớ vòng tay của em quá đi mất thôi.

Nghĩ đến Tiểu Giang, lòng tôi lại ấm thêm một chút. Bất chợt thấy cô ya dựa vào lưng tôi, hỏi nhỏ:

_Hạo Du, sao…anh lại ghét Đình Phong?
_Tôi không ghét, chỉ không ưa thôi.
_Anh ấy…rất tốt với em. Lúc nào em cần cũng có anh ấy bên ca…
_Thế thì đi mà làm vợ anh ta đi.

Không hiểu sao tôi lại tự nhiên gắt lên như vậy. Chỉ tại, tôi thấy khó chịu khi cô ta nói về Đình Phong như vậy, thực sự, vô cùng khó chịu về chuyện đó nên mới thế. Tôi yên lặng , cố nghe xem cô ta sẽ nói gì. Nhưng gần đến khi tôi không chờ gì nữa thì cô ta lại nói, nhỏ tí:

_Em xin lỗi.

Không biết cô ta xin lỗi vì điều gì nhưng nghe giọng cô ta buồn lắm, làm tôi thấy áy náy quá. Tôi lại làm cô ta buồn sao, hic.

_Em xin lỗi, em biết…em biết anh không hề muốn làm chồng em. Em xin lỗi.

Giọng ta như sắp khóc đến nơi vậy. Tôi không nói gì thêm nữa. Nghe cứ thấy tội tội làm sao, lại còn thấy người cô ta run run, không phải do lạnh quá đấy chứ, hay…lại khóc rồi. Người đâu mà…dễ khóc thế chứ lại, hơi tí là đã…Cứ thế này thì biết cô ta muốn đi siêu thị nào.

_Này đi đâu đây.
_Em mua hoa quả thôi, nên…anh đi siêu thị nào cũng được ạ.
_Ờ.
Tôi đáp ngắn gọn rồi lại thôi. Chắc cô ta lại đi mua đồ cho cái tên Đình Phong kia chứ gì. Aizz…, bực mình ghê. Thôi thì lỡ rồi thì phải chịu chứ biết làm sao. Nhưng mà sao tôi lại bực cơ chứ, chắc lại nghe thấy hai chữ “Đình Phong”. Cứ nghĩ đến hắn ta là tôi lại thấy khó chịu đến nỗi chỉ muốn đập phá cái gì thôi. Mà nghĩ lại hôm qua, sao tôi lại có thể hỏi cô ta hỏi cô ta như vậy được chứ. Nhưng mà…thực sự là tôi muốn biết. Liệu cô ta có thích tôi thật không nhỉ. Thấy cô ta cứ quấn quít cái tên kia mà. Haiz, mà tôi sao phải nghĩ ngợi nhiều thế chứ. Cô ta thích ai thì liên quan gì đến tôi chứ, haiz.

Đến trước Jewel Plaza, tôi liền dừng xe lại rồi bảo cô ta:

_Xuống xe đi, đến nơi rồi.

Xuống xe quay lại tôi đã thấy cô ta cúi gằm mặt đi xuống rồi đưa tay lên lau mắt. vậy đúng là khóc thật rồi.

_Vào trước đi, tôi cất xe vào sau.

Nói rồi tôi đi thẳng luôn vào hầm để xe. Đi ra ngoài rồi, tôi vẫn thấy cô ta đang chờ tôi ở đó. Haiz, tôi bảo cô ta đi vào trước đi vì bên ngoài trời rét thế này, cô ta lại mặc mỗi áo khoác thế kia sẽ rất lạnh thế mà chẳng chịu nghe gì cả, thật là.

_Này, sao không vào trước đi.

Tôi đi ra chỗ cô ta rồi nói.

_Em chờ anh. – cô ta ngẩng lên nhìn tôi, rụt rè trả lời.
_Ờ, vào đi.

Rồi cô ta đi vào trước rồi tôi lại là người (lẽo đẽo) đi sau, thật chẳng ra cái gì, haiz.

_Mua gì?
_Em mua cam ạ.

Sao giọng cô ta nghe buồn vậy chứ, cái mặt cũng buồn thiu. Nhìn cái vẻ mặt đấy mà tôi lại không chịu nổi. Sao không tươi tỉnh như mọi ngày chứ.

Tôi thở dài, ngước lên thì chẳng thấy cô ta đâu nữa. Thoắt cái đã đi đâu mất rồi. Tôi ngó nghiêng, vẫn không thấy cái dáng nhỏ nhắn kia đâu, vội chạy đi tìm. Lạ nhỉ, mà chỗ bán cam ở đâu, tôi không rành mấy cái này nên có biết đâu. Thật là, điên người mất thôi.

Chạy đi một vòng, tôi mới tháy biển chỉ dẫn sơ đồ siêu thị, bực cả mình. Mất công đi lên tận tầng hai mới thấy cô ta đang đứng chọn cam một mình ở kia. Nhìn cô ta kìa, đi mua đồ cho tên kia có khác, vừa lựa cam lại còn cười tủm tỉm nữa, ghét thế chứ. Tôi đi từ từ đến chỗ cô ta, nói giọng bực bội.

_Này, cô đi đâu thế hả, có đi thì cũng phải gọi tôi một tiếng chứ.
_Ơ, em xin lỗi – cô ta ngẩng lên nhìn tôi, nhăn nhó cứ như là bị ai bắt nạt không bằng – em đang đứng xem mấy cái vòng thì đã không thấy anh đâu.

Nhìn mặt cô ta thì tội lỗi, tôi thì cứ như người đi bắt nạt trẻ con vậy ý. Chưa biết phải nói gì, bỗng cô ta gọi làm tôi giật cả mình.

_Anh ơi, mình đi thôi anh.

Lần này cũng biết điều mà gọi tôi rồi đây. Tôi đi sau cô ta vòng vèo lên xuống một lúc thì thấy cô ta rẽ vào khu bán…sữa. Hehe, nhìn cô ta phải kiễng lên để với mấy hộp sữakìa. Chiều sao khiêm tốn nó khổ thế nó. Nhìn cô ta cứ nhảy lên lấy mà mắc cười quá đi. Ơ, nhưng mà…cái tủ…

_Cẩn thận đó.

“Râm…”

Tôi lao đến rồi vội kéo cô ta chạy ra thật nhanh trước khi cái tủ đổ ập xuống đất. Ôi, may mà tôi vẫn kịp.

_Cô làm gì thế hả, suýt nữa thì chết rồi đó.

Quát cô ra rồi tôi mới nhìn xuống. Mặt cô ta tái mét, sợ đến thế sao. Cô ta cứ nhìn quay ra cái tủ đổ chổng kềnh dưới đất mà người cứ run run.

_Này, cô sao thế?

Tôi vội lay mạnh rồi gọi cô ta. Ngẩn ra một lúc rồi cô ta bỗng ôm chặt lấy tôi.

_Hạo Du, anh không sao chứ?

Nhìn cô ta kìa, lo lắng quá đây mà. Thế này thì chắc vẫn còn yêu tôi nhiều lắm, hehe. Tôi vội đẩy cô ta ra, bao người đến xem rồi kìa. Rắc rối quá đi, nhân viên siêu thị cũng đến rồi. Giải quyết một hồi cuối cùng bọn tôi phải mua tất đống sữa này về, chết mất, một đống thế này dùng bao giờ mới hết chứ, thật là…

_Anh à, em xin lỗi.

Cô ta vừa lẽo đẽo theo sau tôi vừa lý nhí. Tôi chẳng thèm nói gì. Bảo bực thì có bực nhưng không ai bị thương là may rồi, haiz.

_Anh muốn thanh toán bằng gì ạ?

Tôi đưa thẻ tín dụng cho cô nhân viên rồi bảo.

_Mang đống sữa này đến địa chỉ này cho tôi.
_Dạ vâng. Của anh cả phí vận chuyển là…ạ.
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_014
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_015Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_016Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_017



    Mon Mar 03, 2014 1:14 pm

Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0110Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0310
Nhã Thuần
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0710Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0910
Nhã Thuần
Thành viên

Thành viên
Bài viết Bài viết : 150
Point Point : 166
Được cảm ơn Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia Ngày tham gia : 26/02/2014
Đến từ Đến từ : Thung Lũng Trên Thiên Đường
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Vide10
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_010Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_011Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_012
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_013
Tiêu đề: Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau

Tiếp



Tôi cầm lấy hóa đơn rồi đi ra ngoài. Nhìn cô ta kìa, chắc sợ tôi giận nên cứ im thin thít mà theo tôi cho đến cả lúc lên xe.

_Này, sao cứ im lặng thế?

Ra khỏi siêu thị một lúc mà vẫn thấy cô ta ngồi im, tôi mới quay lại hỏi. Chắc chắn là sợ tôi giận đây mà, nhưng vẫn muốn chọc cô ta xem:

_Hic, em sợ anh giận nên…

Biết ngay mà, haha, tôi bịt miệng cười khúc khích rồi lại lấy lại giọng bình thường.

_Sợ tôi giận thật hả?
_Dạ, vâng…
_Cô không sao là đỡ rắc rối cho tôi rồi.
_Anh không giận em chứ. – giọng cô ta vẫn cứ nhỏ tí sau lưng tôi.
_Ờ, ai thèm giận cô làm gì.
_Hihi, cám ơn anh.

Nghe giọng cô ta phấn khởi mà tôi lại không sao khỏi…buồn cười. Lại còn bày đặt cảm ơn tôi nữa chứ, chưa thấy ai ngốc như vậy.

_Này, cô xem mấy giờ rồi.
_Dạ, bây giờ là…mới sáu giờ hơn một tẹo thôi ạ.
_Vậy à, đi ăn kem không?
_Kem ý ạ, có ạ, hihi.

Được tôi mời nên sướng quá kìa, thú vị thật. Vòng vèo mãi, cuối cùng cũng đến được quán tủ của tôi. Kem ở đây rất là OK. Thực ra quán này là Tiểu Giang chỉ cho tôi, bọn tôi đến đây ăn rất nhiều lần rồi. Không biết đưa cô ta đến có rắc rối gì không đây.

_A, Diamond.
_Ơ, cô cũng biết quán này hả? – tôi ngạc nhiên, nó khá là kín đáo vì tận sâu trong ngõ.
_Hì, thì Tú Giang chỉ cho em. Bọn em ăn kem ở đây nhiều lần rồi. Đặc biệt là Gelato vị dâu tươi, vị xoài và socola cũng rất ngon.
_Ừm, tôi thích socola nâu sậm. Ăn bao giờ chưa?
_Không 0.o, em nghĩ là nó…rất đắng. Em chỉ ăn socola sữa thôi ạ.
_Hehe, ngốc thế, cũng là socola thôi mà. Xuống xe đi nào.

Không hiểu sao tôi lại cười một cách tự nhiên như thế rồi bảo cô ta xuống. Tôi đang lạnh lùng cơ mà. Không được, phải thật lạnh lùng!

Tôi xuống được xe, chuẩn bị dắt vào thì chợt quay lại thấy cô ta nhìn vào Diamond mà cười rất tươi. Hai má hình như bị lạnh nên cứ đỏ hồng lên, cái mũi nữa kìa. Sao mà…dưới ánh sáng đèn của quán, cô ta trông lại nổi bật đến thế. Hai mắt to tròn sáng long lanh thu hút kinh khủng. Tôi cứ đứng ngẩn ra nhìn cô ta rồi chợt như tỉnh lại mà tự cốc đầu mình một phát. Tôi bị làm sao rồi, sao cô ta dễ thương bằng Tiểu Giang của tôi được chứ. Hic, nhưng sao mắt tôi không rời cô ta được thế này, mặt lại cứ đỏ bừng lên, còn tim. Ôi, tim…hình như đang cứ đập dồn dập dồn dập.

Tôi lại cốc đầu mình một phát rồi dắt xe ngay ra chỗ gửi, nhất quyết không nhìn cô ta nữa. Dắt xe lại, thấy cô ta vẫn đứng ngoài cửa quán, hình như đang hát gì đó, môi mấp máy mà, hai chân còn như đang nhún nhảy. Tôi lại ngẩn ra lần nữa, rồi chạy đến, cố lấy giọng (lạnh lùng):

_Này, bảo vào trước cơ mà, đứng đấy làm gì nữa, hả.
_Ơ, sao anh lại quát em, em chờ anh mà.

Tự dưng mặt cô ra xị xuống làm tôi lại chẳng biết nói gì nữa, thấy tội lỗi làm sao, hic.

_Ờ, thôi vào.

Nghe tôi nói vậy, cô ta lại tươi tỉnh ngay, đi vào lại còn nhảy chân sáo ra điều thích thú lắm đây. Con nít thật. Tôi đi sau nhìn cô ta rồi bỗng bật cười một mình.
Vào quán, bọn tôi chọn một bàn gần cửa sổ nhìn ra đường, vừa lúc nhân viện phục vụ bàn đi đến:

_Hai anh chị ăn gì ạ?
_Cho tôi một gelato vị socola và… – tôi quay ra nhìn cô ta.
_...một gelato vị dâu sữa ạ.
_Vâng, anh chị đợi cho vài phút ạ.

Nói rồi chị nhân viên đi vào trong luôn. Trong lúc chờ đợi, tôi nhìn quanh quán, Noel sắp đến rồi nên quán trang trí toàn vòng hoa trạng nguyên và bông tuyết. Nhanh thật đấy, Noel năm ngoái tôi cùng Tiểu Giang đến nhà thờ và ở bên nhau cho đến hơn mười hai giờ đêm. Năm nay có cô ta rồi, không biết thế nào đây, haiz, chỉ sợ bố mẹ lại sang đòi ăn Noel cùng thì...

_Sao anh lại thở dài? – cô ta tròn mắt nhìn tôi.

Tôi còn đang chưa biết trả lời sao thì kem đã được mang ra rồi.

_Một socola cho anh, một dâu sữa cho cô bé xinh xắn này và…một ly uyên ương ạ.
_Chúng tôi đâu có gọi ly uyên ương này, có nhầm không vậy? – tôi chỉ vào ly uyên ương.

_Dạ, hai tuần lễ trước giáng sinh, những đôi nam nữ đến Diamond sẽ được thêm một ly kem uyên ương làm quà tặng ạ.
_Vậy à, được rồi, cám ơn.
_Vâng, chúc anh và…cô bé xinh đẹp này ngon miệng.

Trời ơi, gì chứ, anh và cô bé xinh đẹp này là sao, nhân viên kiểu gì vậy.

_Anh ơi, anh phục vụ nãy cười và nháy mắt với em đấy, nhìn anh ấy đẹp trai thật, hihi.

Lại còn thế nữa, đúng là con gái mà, được gọi là “cô bé xinh đẹp” này đã khen người ta rồi.

_Cười gì mà cười, ăn đi không kem chảy ra bây giờ.
_Hihi, anh cũng ăn nha!

Nhìn cô ta thêm một tẹo, tôi cũng bắt đầu ăn. Đây là lần đầu tiên tôi đến Diamond mà không có Tiểu Giang, mỗi lần đi ăn tôi đều xúc kem cho em và nhìn em cười thật tươi. Những lúc đó, tôi cảm giác như không còn gì hạnh phúc bằng nữa. Bây giờ đi ăn cùng cô ta, nhìn cô ta cười cũng thấy vui vui. Nhìn cái cách cô ta ăn kem kìa, thật vụng về, kem dính cả một ít ra má rồi kìa. Tôi liền (tốt bụng) đưa tay cầm khăn, lau đi cho cô ta, cười trêu.

_Ăn mà để dây ra má thế này à.
_Ơ…

Cô ta ngẩng lên nhìn tôi rồi bỗng đỏ bừng mặt, cúi ngay xuống mà tôi vẫn kịp nhìn thấy, cũng biết xấu hổ cơ đấy, hehe.

_Cô ăn nhanh đi rồi ăn nốt ly uyên ương này nữa. – tôi đẩy ly kem về phía cô ta.
_Mình em ăn ý ạ. Ly kem to thế này, em không ăn một mình được đâu. Mà nó là kem đôi phải ăn hai người chứ.
_Biết thế. Nhưng mà…
_Dạ… – cô ta nhìn tôi tròn xoe mắt nhưng rồi lại xị xuống ngay – à, em hiểu rồi…

Giọng cô ta lại buồn rồi. Định nói thêm câu nữa nhưng tôi lại thôi, chăm chú ăn cốc kem của mình. Một lúc, tôi lén nhìn sang cô ta, thấy đã ăn hết cốc kem dâu rồi, đang ăn một mình ly uyên ương kia. Vẫn vụng về nhưng ánh mắt không còn vẻ háo hức và vui mừng nữa, nhìn buồn lắm. Đôi lúc cô ta còn bị ho nữa, vậy mà vẫn lặng lẽ xúc kem và ăn. Haiz, nhìn cứ tội tội sao ý.

Tôi ngồi ăn cốc kem một mình, xong rồi nhưng vẫn ngồi chờ cô ta ăn hết cái ly uyên ương kia. Vừa mới nhìn ra đường một tí thì nghe thấy giọng cô ta:

_Ăn xong rồi ạ, mình về thôi anh.

Nói rồi cô ta lại ho, chắc do lạnh quá đây. Tôi thở dài, đứng dậy và nói:

_Cô ra lấy xe đi, tôi trả tiền rồi sẽ ra ngay.

Cầm chìa khóa tôi đưa, cô ta lầm lũi đi ra ngoài không nói lời nào cả làm tôi cũng thấy buồn buồn. Chỉ tại cái ly uyên ương kia, bực cả mình. Trả tiền xong, tôi đi ra thì thấy cô ta đã đứng chờ ở cổng. Mặt vẫn buồn buồn ngước nhìn bên đường mà không để ý tôi đi ra. Tôi lên xe rồi mà mới quay lại, không thấy tôi nói gì nên cũng tự mình ngồi lên xe không phải để nhắc.

Tôi phóng xe vụt đi luôn rồi rét quá mà phải đi chậm chậm lại. Trời tối, càng lúc càng rét buốt, lái xe mà thấy hai tay tê cứng luôn, sợ thật.

Đi được vài phút, chợt thấy cô ta bắt chuyện trước:

_Anh à, mình về qua nhà một chút nha, em muốn tắm rửa một chút và mua cháo cho Đình Phong.

Lại là Đình Phong.

_Ờ.

Tôi đáp ngắn gọn rồi thôi. Mới vừa nãy lạnh thế mà nghe đến hắn đã lại thấy nóng bừng, ghét không chịu được.

_Khụ…khụ…

Cô ta lại ho rồi. Tôi đi chậm thế này rồi cơ mà.

_Này, lấy lại khăn đi. – tôi nói mà không quay lại.
_Em không sao, chắc tại nãy ăn kem lạnh thôi.
_Tùy cô đấy.

Tôi vừa nói xong thì cô ta lại ho, đầu dựa hẳn vào lưng tôi, người run run. Tôi dừng hẳn xe lại rồi tháo khăn đưa cho cô ta.

_Quàng vào đi.
_Em không sao đâu ạ.
_Quàng vào! Ho từ nãy đến giờ mà không sao à. Cô cứ ho như vậy tôi không đi xe được.
_Vâng ạ.

Cô ta cầm cái khăn rồi ngoan ngoãn đeo vào, thế có phải tốt không, cứ để đến lúc người ta phải quát lên mới chịu nghe.

Tôi lại tiếp tục đi, lần này thì đi chậm hết cỡ vì đến lượt tôi thấy rét. Đang cứ run lên bần bật thì cô ta lại dựa đầu vào lưng tôi, thì thầm.

_Hạo Du à, rồi một ngày, anh sẽ bỏ em lấy Tú Giang đúng không?
_Hạo Du à, sẽ có ngày ấy phải không anh? Em sẽ phải sống sao đây.
_Hạo Du, chỉ xin anh đừng làm em buồn thêm nữa…cho đến khi ấy…

Nói vậy là trước đến giờ, tôi luôn làm cô ta buồn sao. Haiz, ai bảo bỗng dưng lại có hôn sự này chứ. Tôi hoàn toàn không muốn mà.
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_014
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_015Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_016Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_017



    Mon Mar 03, 2014 1:15 pm

Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0110Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0310
Nhã Thuần
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0710Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0910
Nhã Thuần
Thành viên

Thành viên
Bài viết Bài viết : 150
Point Point : 166
Được cảm ơn Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia Ngày tham gia : 26/02/2014
Đến từ Đến từ : Thung Lũng Trên Thiên Đường
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Vide10
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_010Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_011Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_012
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_013
Tiêu đề: Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau

Tiếp


7.30 p.m
Mua xong cháo cho Đình Phong, Hạo Du lại lai tôi đến phòng y tế trường, anh ấy đang vào trong kia cất xe. Chắc Hạo Du cũng định chờ tôi rồi đưa tôi về luôn, sao dạo này anh ấy lại tốt với tôi thế chứ, không còn xua đuổi hay lạnh lùng với tôi như trước nữa. Vừa nãy tuy có làm tôi buồn tí xíu nhưng được ngồi sau anh là tôi lại thấy hạnh phúc lắm rồi. Tôi đứng chờ Hạo Du ở ngoài, trời vừa tối vừa lạnh, lại một mình ở cái sân trường rộng mênh mông, xung quanh yên ắng đến….(vô cùng) kinh khủng, tôi thấy người cứ run lên bần bật, hic hic.

_Sao còn chưa vào đi, cứ đợi tôi làm gì thế?
_A, hì, cùng đi cho vui ạ, em thấy…hơi sợ. – tôi cười toe khi thấy anh, may quá là Hạo Du đã ra rồi.
_Mấy tuổi rồi còn sợ. – tôi bị anh…lườm.
_Ơ, tại trời tối om chứ bộ.
_Nhát gan thì có, hehe. Mà sao cô cứ run bần bật vậy, lạnh thế cơ à.
_Vâng, gió thổi, rét.

Tôi cố cười, méo mó. Trời lạnh thế này, răng cứ va vào nhau lập cập. Nói cũng thấy khó nữa là cười.

_Này, cầm lấy đi.

Bỗng Hạo Du cởi áo khoác rồi đưa cho tôi. Ôi, xúc động không sao kể xiết. Tôi cầm lấy áo anh rồi mặc vào ngay, nhưng áo anh vừa rộng vừa dài, gần qua đầu gối tôi rồi, hic, thành váy luôn TT_TT. Mặc xong rồi tôi mới quay ra nhìn anh:

_Còn anh thì sao? – anh mặc mỗi một cái áo len ở trong.
_Tôi không rét, mà cô kéo khóa vào đi chứ, không sao mà ấm được.

Nghe Hạo Du nói rồi, tim tôi cứ rộn ràng hết cả lên vì cảm động, tí thì nước mắt chảy ra ròng ròng luôn TT_TT. Tôi ngước nhìn anh đầy cảm kích rồi mới cúi xuống, định kéo khóa nhưng tay áo dài quá loay hoay mãi không xong.

_Ngốc này, sao cài khóa thôi mà cũng không làm được là sao. Quay sang đây xem nào.

Nói tôi rồi, anh liền dùng…vũ lực kéo tôi quay về phía anh, rồi còn quỳ xuống đất để kéo khóa giúp tôi nữa. Được nhìn anh trực tiếp từ trên xuống, tôi cảm giác như nghẹn thở vì tim đập quá nhanh. Còn mắt thì cứ dính vào khuôn mặt anh không rời. Mà có phải mắt tôi có vấn đề không mà sao thấy trong bóng tối âm u thế này, người Hạo Du như đang tỏa ra một luồng khí sáng cuốn hút vô cùng. Ôi, làn da trắng mịn của anh, đôi môi hồng hào của anh, đôi mi dài của anh, ôi, hoàn hảo…

Tôi bất giác đưa tay lên chạm vào má anh, tự nhiên thấy như có luồng điện chạy qua người. Rồi tôi chạm nhẹ lên mái tóc anh, tất cả như là trong vô thức vậy, vì tôi không sao ngăn được bàn tay mình chạm vào mắt anh, môi anh…

Bỗng…tôi bị anh cốc đầu một phát đau điếng.

_Làm cái gì thế hả. Sờ linh tinh. Đi thôi.

Hạo Du lùi lại, nhìn tôi một cái như điện xẹt rồi đi luôn về phía trước. Mà hình như tôi bị ánh mắt anh làm cho…cháy đen thui rồi thì phải, cứ đứng đờ ra không đi được nữa. Mãi đến khi Hạo Du quay lại gọi tôi lần thứ hai, tôi mới lật đật chạy theo anh. Vừa chạy vừa gọi với theo:

_Anh ơi, đợi em với.
_Nhanh lên.

Anh nói với tôi nhưng vẫn đi thẳng về phía trước. Tôi chạy vội theo anh, may mà đi giày nên không lo bị trật chân. Nhưng mà, đúng là anh chân dài có khác, đi nhanh thế, mãi đến lúc vào thang máy rồi mới đuổi kịp anh, mà hình như là Hạo Du đợi tôi trước TT_TT.
Trong thang máy bọn tôi cũng không nói gì. Lúc này nhìn xuống tay mình, tôi mới giật mình, thôi chết rồi, cháo tôi cầm trên tay cho Đình Phong, cả cam, nãy chạy như thế, hic hic. Tôi vội mở ra xem, bị sóng sánh hết cả ra, nhưng may quá là không bị chảy ra ngoài. Tôi thở phào. Đến cửa phòng y tế thì vội chạy vào trước. Chắc Đình Phong đói lắm rồi đây, hic. Giờ mới nghĩ đến anh TT_TT

_Hai đứa đây rồi, sao đi đâu cả buổi chiều thế hả. Bảo gọi bố mẹ cậu ấy thì không thấy. Để một mình người ốm ở đây mà được à.

Vừa mới bước vào cửa, tôi đã bị cô y tế mắng một hồi. Tôi vội chạy ngay đến giường Đình Phong, thấy có lỗi vô cùng.


Giọng tôi hối lỗi, mắt nhìn ra cô y tế:
_Dạ, em xin lỗi.
_Thôi được rồi. Trông cậu ấy đi. Cậu ấy còn chưa ăn gì đâu đó.

Tôi vâng lý nhí. Để cô ấy đi rồi tôi mới quay ra nhìn Đình Phong, anh ấy đang ngồi dựa vào tường. Trời ơi, nhìn mặt anh ấy tái nhợt mà môi cũng trắng nữa. Tôi rối rít:

_Đình Phong, Đình Phong, nhìn anh kìa, anh mệt lắm phải không, hic hic. – tôi đưa tay lên má anh, vẫn nóng như lửa đốt vậy.
_Anh…không sao…

Anh ấy đưa tay lên nắm tay tôi, còn cố cười nữa chứ. Tôi thương anh ấy quá, huhu.

_Anh, em đút cháo cho anh, nhé. Hic, xin lỗi, cả chiều không ở đây với anh.
_Không sao mà.

Đình Phong gật đầu, cười nhẹ. Tôi biết anh đang mệt lắm mà, còn cứ cố cười nữa chứ. Tôi vội vàng lấy bát cháo, cuống hết cả lên, mà Hạo Du đâu rồi nhỉ. À, anh ấy đang đứng ngoài hành lang kia. Hic, nhưng giờ tôi chẳng còn tâm trí nào mà nghĩ đến anh ấy nữa.

_Anh ơi, nào, cháo!

Tôi xúc một thìa cháo lớn, thổi đi thổi lại cho bớt nóng rồi mới đút cho anh. Ăn được mấy thìa, anh bỗng ho rất dữ dội. Tôi chỉ biết đưa khăn rồi ngồi nhìn anh ôm ngực đau đớn. Chắc anh ho nhiều quá nên tức ngực đây mà, hic.

_Cho cậu ấy ăn xong, nghỉ tí rồi cho uống thuốc này nhé. Khổ thân, ho cả chiều chắc đau thắt ngực vào rồi.

Cô y tế bỗng…từ đâu đi ra rồi đưa cho tôi cả…nắm thuốc, tôi không nói điêu đâu, nhiều thuốc lắm ý. Tôi đỡ thuốc từ tay cô rồi để lên mảnh giấy để trên bàn. Rồi lại quay ra đút cháo cho Đình Phong. Hic, thương Đình Phong quá, anh ho cả chiều sao, nhìn anh thở khó nhọc quá kìa. Tôi vỗ vỗ lưng cho anh, chờ anh ho xong rồi mới tiếp tục đút.

Ăn được nửa bát, anh bỗng xua tay lắc đầu, giọng mệt mỏi:

_Anh…no rồi.
_Mới được nửa bát thôi mà anh. Ăn thêm đi mà. – mắt tôi nhìn anh, không giấu nổi sự lo lắng. – nhé, ăn thêm tí nữa, tí nữa thôi.

Đình Phong nhìn tôi, vài phút rồi mới gật đầu. Tôi cười tươi rồi lại đút cho anh. Cuối cùng, Đình Phong cũng ăn hết được bát cháo. Tôi thở phào nhẹ nhõm, để cái bát luôn lên bàn rồi lấy nước cho anh.

_Đình Phong, anh uống cốc nước này đi.

Anh đỡ lấy từ tay tôi, uống hết nước rồi lại dựa lưng vào tường. Mới có một hôm ốm mà da anh đã xanh quá.

Tôi ngồi bên anh, thủ thỉ:

_Đình Phong, em…bảo bố mẹ anh đến đưa anh về nhé.

Tôi vừa mới nói xong, Đình Phong đã xám xịt mặt mũi, ánh mắt cũng chuyển đổi sang dạng…mũi tên. Tôi vội vã xua tay, cười gượng:

_Thôi, em sẽ chăm sóc cho anh mà, không cần ai hết.

Rồi thấy anh trở lại ánh mắt hiền lành, tôi mới lại yên tâm thở bình thường được TT_TT.

_Vịt con, hôm nay em ở đây với anh nhé được không? – giọng anh vô cùng mệt mỏi.
_Dạ…

Ở đây với Đình Phong ư. Hic, tôi tất nhiên là (vô cùng) muốn ở lại chăm sóc cho anh nhưng không biết Hạo Du có cho không nhỡ anh ấy lại giận tôi thì chết.

_Được không?

Đình Phong vẫn tiếp tục hỏi với cái giọng mệt mỏi đấy, tay anh siết chặt tay tôi, ánh mắt chờ đợi. Nhìn anh thế kia hỏi sao tôi nỡ từ chối cho được.

_Vâng, em sẽ ở đây cùng anh. – tôi đánh liều đồng ý.
_Cám…cám ơn em.

Anh cười, hiền lắm. Rồi anh nắm lấy tay tôi áp lên má anh. Tay và má anh nóng lắm, nhưng tôi vẫn để cho anh giữ lấy tay mình.

Anh cứ dựa vào tường như thế hồi lâu, tay nắm tay tôi, mắt nhìn vào tôi, cười với tôi. Nhưng tôi thấy anh đang thở rất mệt mỏi. Haiz, sao…tôi chỉ muốn ôm lấy anh vào lòng.

Rồi chợt tôi mới nhìn ra cái bàn. Ôi thuốc của anh. Nhẹ nhàng, và vội vàng, tôi rút tay ra khỏi tay anh rồi lấy thuốc đưa anh. Chờ Đình Phong uống, tôi mới lấy mấy quả cam ra hỏi anh:

_Đình Phong, anh ăn cam nhé, em bổ cho.
_Ừm. – anh gật đầu nhẹ nhìn tôi, vẫn tiếp tục uống nốt thuốc.

Thấy vội, tôi liền lấy dao và bổ cam cho anh. Vừa bóc vỏ cam, tôi đưa cho Đình Phong rồi quay ra hỏi Hạo Du. Anh cũng thích ăn cam mà.

_Anh ăn đi ạ. Hạo Du, anh ăn cam không anh?

Hạo Du nghe tôi gọi liền quay lại nhưng lại lắc đầu. Thế là tôi cũng không nói thêm gì mà tiếp tục bóc vỏ cam cho Đình Phong. Lần này thì đút luôn cho anh đỡ phải đụng tay.

Nhìn Đình Phong ăn được là tôi thấy vui lắm rồi. Nhiều người bị ốm sốt thế này ăn hay bị nôn lắm.

_Anh ăn thêm nhé, em bổ quả nữa.
_Thôi, anh mệt rồi.
_Vậy ạ. Vậy anh nghỉ sớm đi cho đỡ mệt nhé.

Tôi nháy mắt, không chờ anh đồng ý mà đỡ luôn anh nằm xuống. Tất nhiên là sau khi đã lau tay cho anh. Đình Phong nằm xuống giường rồi còn cứ nhìn tôi.

_Vịt con, em sẽ ở đây chứ.
_Hì – tôi cười gượng gạo. – anh cứ nghỉ đi.
_Hứa đừng về nhé.
_Vâng, em hứa mà.

Tôi phải nói chắc mấy lần, Đình Phong mới yên tâm nhắm mắt ngủ. Tôi đắp chăn cho anh rồi ngồi trông anh ngủ. Bỗng có tiếng ho, không phải của Đình Phong mà là của Hạo Du, anh lạnh chăng? Nghĩ rồi tôi mới rón rén đi ra ngoài nhưng vừa đứng dậy, Đình Phong đã năm chặt lấy tay tôi.

_Vịt con…em…đi đâu vậy…

Hic, tôi cứ tưởng anh đã ngủ say rồi chứ. Tôi quay lại nhìn anh dịu dàng:

_Em ra cửa tí thôi, anh cứ ngủ đi.
_Em…đừng về nhé…vịt con à…
_Vâng ạ, em biết mà. Em sẽ trông anh, ở đây với anh đến sáng mai luôn. Anh cứ ngủ đi ạ.

Tôi gật đầu mấy cái liền, chờ anh ngủ tiếp, tôi mới lại đi ra, đến bên cạnh Hạo Du:

_Anh…lạnh à, Hạo Du.

Nghe tiếng, anh giật mình quay sang nhìn tôi.

_Không, bình thường thôi. – anh lại quay đi.
_Hi, anh này… – tôi rụt rè.
_Gì thế?
_Em…ở đây tối nay được không?
_Cô quyết định rồi còn hỏi tôi làm gì?
_Tại…Đình Phong muốn như vậy.
_Và cô cũng muốn vậy chứ gì. Vậy thì cô cứ ở lại, tôi không dám cấm hai người ở bên nhau đâu.
_Ơ, hic, nếu anh không muốn…
_Thế cô nghĩ là tôi muốn chắc… – anh bỗng quay sang tôi, vẻ mặt rất giận dữ.
_Anh…

Ý anh là anh không muốn để tôi ở lại với Đình Phong sao. Đấy…chẳng gọi là ghen…thì là gì. Hay, anh lo cho tôi?

Rồi bỗng anh bối rối, quay vội đi.

_Ý…ý…ý tôi là, chuyện của cô chẳng liên quan gì đến tôi cả. Cô đừng hiểu nhầm.
_Anh…anh lo cho em, phải không? – tôi nhìn anh, tủm tỉm cười.
_Tôi…tôi…
_Vậy là đúng rồi phải không. Thế hay là, anh ở đây cùng em luôn nhé. – tôi nháy mắt.
_Biết vậy.
_Hihi, cám ơn anh nhiều lắm ạ.
_Cười gì mà cười, tôi đổi ý bây giờ.

Hạo Du nói mà không hề nhìn tôi, nhưng tôi thấy mặt anh đỏ lên kia kìa. Tôi đang vui lắm đây, hình như mặt cũng nóng nóng lên thì phải. Hạo Du chẳng phải nói là lo cho tôi đấy sao, có khi anh cũng ghen thật luôn á. Hihi, thấy vui quá chừng à ^^
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_014
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_015Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_016Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_017



    Mon Mar 03, 2014 1:16 pm

Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0110Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0310
Nhã Thuần
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0710Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0910
Nhã Thuần
Thành viên

Thành viên
Bài viết Bài viết : 150
Point Point : 166
Được cảm ơn Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia Ngày tham gia : 26/02/2014
Đến từ Đến từ : Thung Lũng Trên Thiên Đường
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Vide10
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_010Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_011Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_012
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_013
Tiêu đề: Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau

Tiếp


12.30 p.m
Tôi nhìn đồng hồ, đã muộn lắm rồi. Trường học giờ này đã hoàn toàn vắng lặng, chỉ còn nghe tiếng gió rít qua khe cửa. Tôi và cô ta vẫn đang ngồi trong phòng y tế trông tên Đình Phong kia. Nghe cô ta nói có vẻ là hắn ta vẫn chưa hạ sốt thì phải. Còn cô ta thì vẫn cứ chạy đi chạy lại thay túi chườm lạnh rồi lại lau mặt cho hắn. Haiz, hình như lúc rôi ốm, cô ta đâu có lo lắng như thế này chứ, ghét thật.

_Hạo Du, anh mệt chưa? Hay anh đi nghỉ đi, để mình em thức thôi cũng được.

Cô ta ngồi xuống cạnh tôi, đắp chăn cho hắn rồi nói.

_Cô thì chưa mệt hả.

Tôi vừa nhìn cô ta vừa nói. Nhìn mặt cô ta kìa, lo cho tên đó nên mệt đến vậy sao.

_Dạ, hì, cũng mệt, nhưng không sao, nhỡ đêm anh ấy lại sốt.
_Lo cho hắn vừa thôi, bản thân thì chẳng nghĩ đến.

Tôi vừa nói xong, cô ta bỗng quay nhìn tôi chăm chú. Nhìn gì vậy chứ.

_Cô…cô nhìn gì tôi?
_Hì – cô ta lại bỗng mỉm cười khó hiểu – anh thức cùng em nên mệt lắm rồi, đúng không. Thôi anh đi ngủ đi. Cô y tế bảo buồn ngủ thì sang giường đối diện nghỉ anh kìa.
_Biết vậy, nhưng cô cũng đã đi nghỉ đâu.
_Thì anh mệt đi nghỉ trước, bao giờ mệt em cũng đi mà.
_Không thích.

Haiz, quả thực là tôi không muốn đi ngủ trước, nhỡ cô ta mệt quá lại ngất như lần trước thì sao. Thật không yên tâm chút nào.

_Nước…nước…
_Nước, đợi em một tí.

Tên kia vừa tỉnh đã đòi hỏi rồi. Ghét chưa. Thế là cô ta lại phải cuống cuồng rót nước cho hắn. Mà hình như nãy tôi uống nốt cốc cuối cùng rồi còn đâu.


_Ơ, hết nước rồi, Đình Phong, đợi em tí nha. – đấy, tôi biết mà.

Nói rồi, cô ta toan chạy đi, nhưng tôi đã kịp kéo tay cô ta lại.

_Ở lại đi, tôi đi lấy cho.

Nghe tôi nói, cô ta gật đầu rồi ngồi xuống luôn.

_Ở góc phòng ý anh ạ, nhưng mà đi xa phết đấy.

Tôi ừ nhỏ rồi bắt đầu đi. Tất cả các buồng khác đều tắt đèn cả rồi. Hic, đi qua cả chục cái cửa mới đến được cuối phòng. Phòng y tế gì mà bất tiện thế không biết.
Lấy được đầy bình nước, tôi mới quay lại. Bước về phòng mình, tôi liền đưa bình nước ra, lên tiếng:

_Này, nước…

Chưa nói dứt câu nhưng tôi đã im lặng luôn. Cô ta đã ngủ mất rồi, chắc là mệt quá. Mà cái tên kia vẫn đòi uống nước, rắc rối thật đấy. Tôi liền cố gắng đi nhẹ đến rồi đỡ hắn dậy. Uống xong mà vẫn cứ gọi “vịt con, vịt con” hoài, bực ghê. Bộ không nhận ra ai đang cho hắn uống nước hả.

Để hắn nằm xuống giường, tôi lại ngồi xuống cạnh cô ta. Nhìn ngủ khổ chưa kìa, ai lại vừa ngồi vừa ngủ thế bao giờ không, coi chừng lại ngã bây giờ. Đấy, tôi vừa nghĩ xong thì đã thấy cô ta ngã dúi xuống giường. Sẵn “bản tính” tốt bụng, tôi liền đỡ cho ngồi lại ngay ngắn trên ghế. Nhưng chưa đầy hai phút, lại thấy cô ta chúi đầu vào cái tên Đình Phong kia. Haiz, thật là…

Rồi không để yên cho cô ta cứ ngã xuống như vậy, tôi liền kéo nhẹ vai cô ta dựa vào vai mình. Chỉ là tôi không nỡ để cô ta bị ngã thôi. Nhìn cô ta ngủ kìa…nhìn kĩ thì…cũng xinh đấy chứ. Nhưng mà…xinh thì liên quan gì đến tôi nào. Tí thì tôi lại nghĩ linh tinh. Dạo này cứ nhìn thấy cô ta là tôi lại bắt đầu có cái suy nghĩ so sánh cô ta với Tiểu Giang. Không thể hiểu nổi bản thân mình nữa, haiz………
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_014
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_015Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_016Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_017



    Mon Mar 03, 2014 1:17 pm

Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0110Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0310
Nhã Thuần
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0710Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0910
Nhã Thuần
Thành viên

Thành viên
Bài viết Bài viết : 150
Point Point : 166
Được cảm ơn Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia Ngày tham gia : 26/02/2014
Đến từ Đến từ : Thung Lũng Trên Thiên Đường
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Vide10
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_010Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_011Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_012
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_013
Tiêu đề: Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau

CHƯƠNG XVI: QUAN TÂM

…Trời ơi, tôi sướng quá đi, cử chỉ đó chẳng phải là rất thân mật hay sao…

6.20 a.m
_Hạo Du, anh dậy đi, đến giờ đi học rồi đó.

Tôi lay người Hạo Du, chắc anh ấy mệt nên ngủ say quá.

_Gì…gì thế? – anh nheo nheo mắt (dễ thương không chịu nổi >.<)
_Đến giờ đi học rồi anh, dậy mau thôi ạ. – tôi mỉm cười.
_Đến giờ rồi sao?
_Vâng. Anh dậy đi. Đi chuẩn bị đi còn đi học ^.<
_Ừ…ừ.

Hạo Du nói rồi vươn vai đứng dậy, đi liền ra ngoài. Tôi nhìn theo anh, tủm tỉm cười. Sáng nay tỉnh dậy không hiểu sao tôi lại ngủ gần anh, mà hình như lại còn dựa vào vai anh nữa, thích kinh khủng >.<. Mỗi tội không tranh thủ ôm anh một cái, hehe. Mà nhìn Hạo Du ngủ yêu thật luôn đó, trời ơi, tôi phải kìm lòng mãi mới không để cái tay (hư hỏng này) chạm vào người anh (như hôm qua) đấy, hic hic.

_Vịt con…

A, anh Đình Phong tỉnh rồi. Tôi vội ngồi sát lại gần anh:

_Em đây ạ. Anh thấy trong người thế nào rồi.
_Đỡ hơn nhiều rồi, hì.
_Vậy ạ, vậy tốt quá rồi, để em xem nào. – rồi tôi sờ lên má và trán anh, vẫn hơi nóng nhưng mát hơn hẳn hôm qua rồi – may quá, mát hơn rồi đó anh.
_Hì, anh thấy khỏe hơn rồi mà. Vịt con, em có thể giúp anh ngồi dậy được không, tay anh đau quá.
_Ơ, vâng.

Rồi tôi liền đỡ anh ngồi dậy, không quên đặt gối sau cho anh dựa. À, mà tay anh đau…thôi chết, vết thương ở tay anh vẫn chưa lành sao.

_Anh, tay anh vẫn đau à. – tôi hỏi, rối rít.

Đình Phong nhìn tôi gật đầu rồi ôm tay nhăn nhó. Hic, tôi chẳng nhớ gì đến vết thương của anh. Ngồi lại xuống giường, tôi liền kéo nhẹ tay áo anh lên. Vết thương…sưng lên rồi. Thế mà anh chẳng bảo tôi gì cả, chắc anh đau lắm.

Tôi cuống quýt định tìm bông băng băng lại, nhưng cũng chẳng biết phải làm gì bây giờ nữa, vết thương của anh đang sưng lên kia. Đang lúc cuống lên như thế, tôi chợt nhìn ra cái đồng hồ, đã sáu rưỡi rồi, nếu tôi không nhanh thì khéo muộn học luôn mất. Làm thế nào bây giờ. Không thể để mặc vết thương thế kia được.

Tôi cứ chạy loanh quanh, chưa biết làm thế nào thì cô y tế đi từ trong ra. Tôi nhìn thấy cô mà cứ như bắt được vàng vậy, à không, giống như người sắp chết đuối vớ được cọc gỗ mới đúng. Định chạy đến bảo cô, tôi đã nghe tiếng cô trước:


_Ơ, muộn rồi mà vẫn ở đây à, lên lớp đi, cô chăm hộ cho.
_Vâng, em cũng định đi đây ạ. Cô ơi, tay anh ấy có một vết thương do ngã xe hôm trước, nó đang sưng lên ạ. Cô xem giúp em luôn với.
_Ừ, được rồi.

Tôi mỉm cười, chào cô. Vừa khoác cặp đi ra đến cửa thì tôi đụng phải anh.

_Còn chưa đi hả, muộn bây giờ.
_Vâng, em đi đây mà. Chào cô ạ, chào anh nhé, Đình Phong. Trưa tan học em sẽ xuống.

Tôi vẫy chào Đình Phong rồi “lon ton” chạy theo Hạo Du. Thấy anh đi nhanh đằng trước, tôi mới kéo tay anh lại.

_Đợi em với.
_Bỏ tay ra nào, cô làm gì thế?

Hạo Du giọng hơi khó chịu. Tôi cười toe. Bỏ ngay tay anh ra mà không nói gì. Nhảy chân sáo bên cạnh anh, tôi thấy tâm trạng đang vô cùng phấn khởi. Tối hôm qua thì được ngủ gần anh (cùng một phòng luôn nhé), hôm nay thì chẳng phải Hạo Du đã chờ tôi cùng đi học đó sao. Điều đó làm tôi thấy hạnh phúc vô cùng luôn. Chính vì thế mà miệng tôi không khép lại được nữa đây này, cứ cười mãi thôi^^

Thấy đi hết hành lang, Hạo Du rẽ đi cầu thang bộ, tôi mới ngạc nhiên mà hỏi anh:

_Hạo Du, sao mình lại đi thang bộ hả anh?
_Vắng. – anh đáp thản nhiên.
_Vắng? Là sao ạ? À, em hiểu rồi.

Tôi nhoẻn miệng cười. Không hiểu sao tôi không thấy giận, tuy biết là anh sợ ai nhìn thấy lại hiểu nhầm, vì tôi đang vui lắm mà. Nhưng mà đi bộ từ tầng một lên đến tầng tám (lớp anh) thì lại hơi quá TT_TT. Nói vậy chứ được đi cùng anh là tôi thấy mãn nguyện lắm rồi.

Tung tẩy đi bên anh, cứ nghĩ đến chuyện hôm qua là tôi vui kinh khủng. Mà tôi vẫn chưa hiểu sao sáng dậy lại ngủ gần anh nữa. Không lẽ…Hạo Du…đã cho tôi dựa vào vai anh như thế???

_Anh ơi… – tôi gọi anh.
_Gì thế? – anh vẫn đi thẳng.
_Hôm qua, à, hôm nay, sao lúc tỉnh dậy, em lại ngủ ngay cạnh anh nhỉ.
_Ơ…là… – sao tự nhiên anh ấp úng vậy – là…tại cô chứ sao.
_Sao lại tại em? – tôi tròn mắt, chưa hiểu gì.
_Tại cô cứ sán lại gần tôi, tôi đẩy cũng không chịu ra, quên hả.

Hơ, nhìn anh kìa, nhìn…gian thế chứ. Từ bé đến giờ tôi đều được khen là…ngủ ngoan cơ mà. Nhưng mà không sao, được ngủ gần anh rồi còn gì nữa đâu mà nghĩ ngợi. Nhưng vẫn tiếc không được ôm anh một cái TT_TT

_Này.
_Ơ, dạ. – đang “mơ tưởng”, anh bỗng gọi làm tôi giật mình, tụt luôn cả cảm xúc.
_Hôm nay cô dậy lúc nào thế, sao tôi không biết nhỉ.
_Hì, từ lúc hơn bốn giờ cơ ạ. Tại Đình Phong muốn uống nước nên em mới dậy. Lúc đấy sớm, với lại anh đang ngủ say nên em không gọi, hì. – tôi nhoẻn miệng cười.
_Vậy à. Thôi sắp đến lớp tôi rồi đó, cô đi đường khác đi.
_Ơ, vâng.

Tôi xị mặt, hơi buồn tí xíu. Nhìn anh đi về phía lớp rồi, tôi đi thẳng vào thang máy. Mà sao tôi cảm giác như có ai đang nhìn trộm tôi vậy. Thấy lạnh hết cả sống lưng à, hic, thấy ghê quá TT_TT
4.30 p.m
Ra khỏi phòng học, tôi khoác cặp rồi lao một mạch xuống phòng y tế, còn cố tình đi qua lớp Hạo Du xem anh có ở trong lớp không nhưng không thấy nên lại đi luôn. Đi qua lớp Đình Phong, không hiểu sao tôi cứ thấy sợ sợ, mà lại còn cứ cảm giác như có ai đó đang lén nhìn mình, thấy rợn cả tóc gáy luôn à. Không biết có phải do tôi tưởng tượng ra không mà tôi thấy kinh khủng quá, nên chạy nhanh luôn qua, không dám đứng lại tí nào.

Bước gần đến cửa phòng y tế, tôi chợt nhìn thấy một người phụ nữ, có lẽ cũng trạc tuổi mẹ tôi. Không biết là ai nhỉ. Tôi đi đến rồi lén nhìn. Là một phụ nữ rất đẹp, nét quý phái thể hiện cả ở khuôn mặt và cách ăn mặc của cô ấy. Nhưng mà, sao nhìn cô ấy lại buồn vậy nhỉ. Ánh mắt phảng phất nỗi buồn vô hạn như có tâm tư chất chứa trong lòng mà không biết tỏ cùng ai. Tôi dường như bị thu hút bởi đôi mắt đẹp nhưng đượm buồn ấy. Càng đến gần, tôi mới càng thấy cô ấy giống một người. Là Đình Phong. Đúng rồi, cô ấy rất giống Đình Phong, nhất là ở đôi mắt. Liệu có phải mẹ anh ấy không nhỉ.
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_014
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_015Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_016Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_017



    Mon Mar 03, 2014 1:18 pm

Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0110Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0310
Nhã Thuần
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0710Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0910
Nhã Thuần
Thành viên

Thành viên
Bài viết Bài viết : 150
Point Point : 166
Được cảm ơn Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia Ngày tham gia : 26/02/2014
Đến từ Đến từ : Thung Lũng Trên Thiên Đường
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Vide10
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_010Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_011Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_012
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_013
Tiêu đề: Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau

Tiếp




Nghĩ như vậy, tôi đến bên rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Có điều gì đó thôi thúc tôi bắt chuyện với cô ấy. Tôi mỉm cười rồi nói:


_Cô…là mẹ anh Đình Phong, phải không ạ?

Rồi nghe thấy tiếng tôi, cô ấy ngẩng mặt lên nhìn, cười buồn lắm:
_Cô là mẹ Phong Phong, còn cháu là…
_Dạ, cháu là bạn anh ấy ạ. – tôi nhoẻn miệng cười – cô đến thăm anh ấy ạ, sao cô không vào mà lại ngồi đây?
_À…cô…hay chúng ta ra chỗ khác nói chuyện nhé, ở đây không tiện.
_A, vâng ạ.

Nói rồi tôi cùng cô ấy đi ra luôn cầu thang máy. Trước khi đi, tôi không quên ngó vào phòng Đình Phong, anh ấy hình như vẫn đang ngủ. Tôi mỉm cười rồi đi theo mẹ anh, xuống ghế đá tầng một ngồi. Tôi đang định mở lời thì cô ấy lại bắt chuyện trước:

_Thực ra là bố Phong Phong đang ốm, gọi điện cho thằng bé không được nên cô mới đến đây. Đi qua chợt thấy nó trong phòng y tế, cô mới biết thằng bé ốm mấy hôm nay. Nhưng Phong Phong…nó không muốn gặp cô nên… – giọng cô ấy nghẹn ngào.
_Vậy…vậy ạ… – nhìn vẻ mặt cô mà tôi bối rối quá.
_Cô gặp cô y tế thì cô ấy bảo có một cô gái đã chăm sóc Phong Phong nhà cô từ hôm qua đến giờ, có phải là cháu không vậy?
_Vâng, hì. Có gì đâu ạ, Đình Phong cũng rất tốt với cháu mà.
_Cô chưa thấy nó thân với cô gái nào bao giờ. Chắc cháu phải là một người rất đặc biệt rồi.
_Dạ…cháu… – tôi gãi đầu ngượng ngùng.
_Phong Phong có bao giờ kể cho cháu nghe chuyện nhà cô chưa?
_Dạ, cũng…có một lần ạ.

Tôi trả lời thật thà. Đình Phong đã có một lần kể với tôi về chuyện gia đình anh. Hôm đó anh còn ôm tôi và…nữa. Nhưng tại sao cô lại hỏi tôi như vậy nhỉ.

_Thú thật với cháu, cô là một người mẹ không tốt. Cô đã không thể làm tròn nghĩa vụ của mình. Không giấu gì cháu, gia đình cô không phải là một gia đình hạnh phúc. Cô và bố thằng bé lấy nhau vì mục đích kinh tế, không có tình cảm nên Phong Phong ra đời thiếu đi sự quan tâm của bố mẹ. Nhìn nó lúc nào cũng tươi cười vậy thôi chứ nó là một đứa trẻ sống nội tâm. Từ lúc bé, khi có chuyện gì buồn là nó đều tự nhốt mình trong phòng, không ăn uống gì. Khi cô và bố nó cãi nhau, nó cũng cứ ở trong phòng đóng kín cửa. Thậm chí đã có lần phải đi viện nằm gần một tuần vì khi cô phát hiện ra, thằng bé đã không ăn gì đến ba hôm rồi.

_Vậy…vậy sao ạ? – tôi đã biết anh Đình Phong lúc nào cũng giấu tâm tư qua nụ cười ngạo nghễ của mình, nhưng nghe cô ấy nói tôi vẫn ngạc nhiên lắm.

_Ừm. Bù lại là từ nhỏ đén giờ, cuộc sống của Phong Phong luôn đầy đủ về mặt tiền bạc. Bất cứ khi nào nó cần, cô đều có thể chu cấp cho nó. Cô cứ nghĩ là cho tièn là đã đáp ứng mọi nhu cầu của nó. Nhưng quả thật, từ cấp một đến cấp hai, Phong Phong luôn là học sinh gương mẫu. Ngoài việc nó không giao tiếp, nói chuyện với bất kì ai thì thằng bé luôn đứng đầu về điểm số trong các kì thi mà cũng không gây chuyện bao giờ. Cô cứ tưởng nó mãi là đứa trẻ con vậy thôi mà nó lớn lúc nào cô cũng không hay. Từ lúc lên cấp ba, nó bắt đầu giao du với đám bạn xấu, bỏ nhà đi và gây chuyện trong trường. Bây giờ nó bỏ đến trường ở mà cô cũng không biết phải làm thế nào nữa. Bố nó thì suốt ngày…công…việc…

Bỗng người phụ nữ ấy nghẹn ngào nói không thành lời, đôi vai rung lên khe khẽ. Rôi chợt đưa khăn lau vội đi những giọt lệ đang rơi trên gò má, cô ấy lại bắt đầu tâm sự với tôi.

_Cô…cô thật có lỗi mà. Bây giờ không thể làm cách nào bảo Phong Phong về nhà cả. Bố nó đang ốm mà việc công ty thì không ai lo…Giờ đến lượt thằng bé ốm, cô không biết phải làm sao bây giờ…

Nói rồi những giọt nước mắt lại lặng lẽ lăn dài trên má người phụ nữ ấy. Tôi nhìn cô, rồi nhẹ nhàng nắm chặt lấy đôi tay đang run run kia. Một người mẹ đang khóc vì con trai mình trước mặt tôi khiến tôi cũng như cảm nhận được phần nào nỗi buồn của cô ấy, cũng như khi tôi ôm anh Đình Phong vậy. Tôi nói, ngập ngừng:

_Nếu…nếu cô muốn, cháu…có thể…sẽ thuyết phục được anh ấy…về nhà.

Tôi không biết câu nói vừa rồi của tôi có thể được cô ấy phần nào không, chỉ thấy đôi lông mày cô đã giãn ra hơn một chút. Cô ấy đặt tay lên tay tôi, ánh mắt nhìn tôi rất dịu dàng.

_Nếu cháu có thể giúp cô thì thật biết ơn cháu nhiều quá.

Nghe thấy hai từ “biết ơn”, mặt tôi bỗng đỏ bừng lên. Nào tôi đã làm được gì đâu, tôi cũng chưa chắc đã thuyết phục được Đình Phong nữa. Nghe cô ấy nói mà tôi ngại quá đi.

_Cô quên mất, nói chuyện từ nãy đến giờ mà cô vẫn chưa biết tên cháu.
_A…hì, cháu là Minh Minh, cô cứ gọi cháu là Tiểu Minh cũng được ạ.
_Cháu thật đáng yêu và dễ mến. Cô cũng rất mong có được một đứa con gái như cháu. – cô vuốt tóc tôi, cười hiền từ.
_Đâu có ạ.

Tôi cúi mặt, ngượng ngùng. Ở nhà, tôi toàn bị mẹ tôi chê là vụng về và lười biếng thôi, hic. Nhưng mà mẹ tôi cũng dịu dàng y như cô vậy, hihi.

Đang nói chuyện, bỗng cô ấy đứng lên và nới với tôi:

_Muộn rồi, cô phải về thôi, bố Phong Phong đang ốm mà. Thật tiếc vì chẳng thể vào thăm thằng bé lần nữa. Nhưng mai cô sẽ đến. Cháu giúp cô chăm sóc thằng bé nhé, Tiểu Minh!
_Hì, cô yên tâm, cháu sẽ chăm sóc anh ấy mà.
_Cám ơn cháu, Tiểu Minh. Cháu giúp cô thuyết phục Phong Phong nhé, cô rất nhớ thằng bé, cả bố nó cũng vậy.
_Vâng, cháu sẽ cố ạ, cháu chào cô.

Tôi cúi đầu chào rồi nhìn cô đi theo phía cổng trường. Tôi khẽ mỉm cười. Người mẹ nào cũng đều yêu con hết mực cả, nếu biết chuyện này không biết Đình Phong có vui không nhỉ. Anh đã nói là anh rất yêu quý và kính trọng bố mẹ mà. Mong là tôi có thể thuyết phục được anh. Aaa…, bây giờ thì tôi phải đi mua đồ ăn cho anh Đình Phong đã, đã sáu giờ kém rồi.
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_014
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_015Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_016Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_017



    Mon Mar 03, 2014 1:20 pm

Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0110Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0310
Nhã Thuần
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0710Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0910
Nhã Thuần
Thành viên

Thành viên
Bài viết Bài viết : 150
Point Point : 166
Được cảm ơn Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia Ngày tham gia : 26/02/2014
Đến từ Đến từ : Thung Lũng Trên Thiên Đường
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Vide10
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_010Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_011Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_012
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_013
Tiêu đề: Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau

Tiếp


6.42 p.m
Tôi xách hộp cơm tung tẩy đi lên phòng y tế, tuy đi mua thấy mỏi hết cả chân nhưng nghĩ đến việc sắp trở về phòng đến nơi là tôi lại thấy vui vui. Với lại, đi bộ dọc vỉa hè, cảm giác được hòa mình vào dòng người đang hối hả ngược xuôi là vô cùng thú vị. Tôi cứ đi, rồi ngắm hai bên đường lung linh ánh sáng đèn điện, lòng lại như được trải ra, thoải mái lắm. Một tiểu thư như tôi thì có mấy khi được làm cái việc “dân dã” là đi bộ ấy thường xuyên chứ. Hồi ở nhà, tôi còn suốt ngày đi ô tô đến trường.

Trở về với hiện tại, tôi đi ra khỏi thang máy rồi vừa đi về phía phòng y tế vừa lẩm nhẩm hát. Bất ngờ, tôi vừa bước vào cửa, Hạo Du từ trong đi ra bỗng giữ lấy vai tôi lắc liên tục, vẻ mặt thì đúng là đang rất tức giận:

_Cô đi đâu cả chiều nay thế hả? Nhà không về, trường cũng không thấy nữa.
_Ơ…em đi mua cơm cho anh Đình Phong mà.

Nói rồi tôi liền đi đến rồi để hộp cơm xuống bàn cạnh giường anh Đình Phong và ngồi ngay xuống. Nhìn Đình Phong kìa, chuẩn bị lại nói gì tôi đây mà.

_Anh Đình Phong… – tôi nhìn anh, phụng phịu.
_Ngốc này – anh nói rồi xoa nhẹ đầu tôi – đi thì cũng phải bảo cho anh biết chứ. Anh lo lắm đó, biết không hả?
_Hì, vâng, em biết rùi mà^^

Tôi nhoẻn miệng cười nhìn anh. Đình Phong lúc nào cũng dịu dàng chứ có như Hạo Du đâu. Chưa gì đã mắng tôi rồi. Vừa nghĩ tôi vừa lén nhìn anh. Ôi, ánh mắt sao đáng sợ thế kia. Thôi rồi, thế này chắc phải xuống nước xin lỗi anh rồi TT_TT. Tôi kéo hộp cơm đưa cho Đình Phong rồi nói nhỏ vào tai anh:

_Đình Phong, anh ăn đi nha. Tí em sẽ quay lại ngay, hì.

Nghe tối nói, anh cười rồi gật đầu nhẹ. Tôi cũng cười rồi vội chạy lại ngay chỗ Hạo Du. Nhưng anh bỗng quay đi luôn, quả này không giận tôi hơi phí TT_TT. Đi theo anh ra khỏi cửa phòng, tôi mới níu tay anh lại:

_Hạo Du, sao thế, anh giận em à?
_Không dám. – anh vùng vằng bỏ đi.
_Hic, Hạo Du, đừng vậy mà. Tại em đi mua thức ăn cho Đình Phong mà không có xe nên…Xe em trưa nay đi về để ở nhà mất rồi mà.
_Vậy sao không gọi tôi? – anh giật tay ra khỏi tay tôi.
_Em…em đâu có số của anh.

Ý anh là sao nhỉ, nếu…nếu tôi gọi, anh sẽ lai tôi đi sao? Ôi, không biết có thật không nhưng mới nghĩ thế là tôi đã thấy vui lắm rồi.


_Haiz, thôi được rồi. Đưa điện thọai cô đấy.
_Dạ…

Tôi lúng túng vài phút rồi vội đưa điện thoại cho anh. Anh cầm lấy điện thoại tôi rồi bấm gọi. À, chắc là anh gọi vào máy anh đây mà.

_Rồi đó. Cô lưu tên thế nào thì lưu. – anh đưa máy cho tôi, giọng bình thản.
_Vâng ạ. Thế là hết giận em nhé. – tôi nháy mắt.
_Biết thế đã.
_Hic, sao lại biết thế đã.
_Có điều kiện.
_Điều kiện? Điều kiện gì hả anh. – tôi nhìn mặt anh, nhăn nhó. Anh không biết còn định ra điều kiện gì nữa đây, hic TT_TT
_Tối nay cô phải về nhà.
_Ơ, nhưng anh Đình Phong chưa khỏi hẳn mà.
_Thế thì kệ cô.

Nói rồi anh quay lưng đi luôn. Tôi vội chạy theo anh, nói vội:
_Thôi, thôi, được rồi mà. Tối em về.
_Thật chứ? – anh bỗng nhìn thẳng vào mắt tôi.

Tôi bối rối, cúi gằm mặt rồi gật đầu lia lịa. Chợt anh bật cười, xoa đầu tôi. Oái, sao giống Đình Phong vậy.

_Được rồi, tôi về nhà tắm rửa học bài đã. Tối tôi sẽ đến đón cô, nhớ đấy.
_Dạ, vâng.

Anh nói rồi đi luôn mà rôi vẫn đứng ngẩn ra vì hành động vừa nãy của Hạo Du. Anh xoa đầu tôi đó. Trời ơi, tôi sướng quá đi, cử chỉ đó chẳng phải là rất thân mật hay sao.
TU GIANG’ S POV
Nhà Tú Giang…
8.30 p.m
Tôi đang ngồi làm bài tập trong phòng, tuần sau thi rồi nên bận rộn quá đi. Kì thi lần này tôi không thể ra khỏi top 2 được. Tất nhiên là chịu thua sau chồng tôi – Hạo Du. Anh ấy thì luôn đứng vị trí thứ nhất rồi, nhưng tôi thấy như thế cũng không sao cả, và là lẽ thường tình, vợ kém chồng là điều đương nhiên!

Đang làm nốt đề toán, tôi bỗng nghe có tiếng gọi, ra là của bác giúp việc nhà tôi:

_Cô chủ, có cô Gia Nhi đến chơi ạ!

Tôi chưa kịp phản ứng gì thì cửa phòng bỗng bật mở (là nó bị đạp một cách không thương tiếc). Sau đó là giọng của Gia Nhi, cô ấy là chị họ của tôi.

_Ôi dào, bác đâu cần thông báo làm gì. Thôi, bác xuống mang cho cháu một ly sinh tố xoài lên đây, cháu nói chuyện với em gái yêu của cháu một lát.

Lại là cái giọng hạch sách như mỗi lần chị ta sang đây.

_Bác cứ mang cho chị ấy cốc nước lọc là được rồi. – tôi nói, nhưng vẫn chăm chú làm bài.
_Ấy, ai lại làm thế.

Gia Nhi đến bên tôi, tay mân mê những lọn tóc xoăn của mình rồi bỗng phá lên cười:

_Haha, cô em của tôi lúc nào cũng là học sinh gương mẫu nhỉ. Nếu chị không nhầm thì đã bao giờ em mất vị trí thứ hai đâu nhỉ.
_Chị đến đây có chuyện gì thế? – tôi phớt lờ câu nói của chị ta.
_Ơ hơ, lạ không. Bộ sang thăm em gái cũng cần có lí do sao. – nói rồi chị ta ngồi xuống ghế cạnh tôi rồi tiếp tục nghịch tóc.
_Thôi đi. Chị có vấn đề gì thì nói luôn đi. – vừa viết tiếp bài tôi vừa nói.
_Haha, thôi được. Có chuyện liên quan đến Hạo Du của em đó.
_Gì cơ, Hạo Du làm sao? – tôi quay ra nhìn ngay, có chuyện gì mà lại liên quan đến anh ấy chứ.
_Cứ bình tĩnh. Hôm nay chị thấy tên đó đi cùng một con bé lên lớp.
_Một đứa con gái? Là ai?
_Con nhỏ đó tên là Minh Minh, học 10A1.

Tiểu Minh ư? Cô ấy đi với Hạo Du lên lớp? Hai người ấy vốn đâu có thân thiết gì chứ.

_Cô ấy là bạn thân của em. – tôi vẫn trả lời bình tĩnh.
_Hô hô hô, yêu cả hai đứa bạn thân chăng?
_Chị đừng nói linh tinh. Hạo Du không phải người như thế. Với lại bạn thân của em đi cùng với người yêu em thì đã làm sao nào.
_Được thôi, tùy em. Chị chỉ đến nói với em thế thôi. Mọi việc tùy em giải quyết. Có gì thì cứ để chị giúp cho. Lần trước con nhỏ đó cũng đến tìm Đình Phong của chị, chị để ý rồi đấy.

Đình Phong, chẳng phải anh ta với Tiểu Minh đang yêu nhau sao?

_Chị vẫn còn thích Đình Phong cơ à? – tôi nhìn ra Gia Nhi.
_Sao? Không được à? – chị ta lại nói với vẻ bất cần đời đấy.
_À không, nhưng anh ta đâu thích chị.
_Haha, trái tim băng giá của chàng hoàng tử rồi cũng sẽ có ngày rung động thôi.

Mà dạo này hoàng tử của chị sao mà lại nghỉ học thế nhỉ.

_Em không biết. – tôi nói thẳng thừng. Nhưng đúng là tôi không biết thật.
_Ờ, vậy thôi, chị về đây, chào cưng nhé!

Nói rồi Gia Nhi sập cửa đi ra. Tôi nhìn theo mà cứ suy nghĩ mông lung mãi. Thực ra tôi cũng chẳng phải là nghi ngờ Hạo Du, nhưng Tiểu Minh với Hạo Du thì vốn đâu có thân thiết gì, chỉ là quen biết nhau nhờ có tôi, sao lại đi cùng nhau lên lớp nhỉ. Haiz, không biết có tin được bà chị này không nữa, nhưng có lẽ tôi nên hỏi anh rõ chuyện này, cả Tiểu Minh nữa mới được.
<End Tu Giang's POV>
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_014
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_015Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_016Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_017



    Mon Mar 03, 2014 1:21 pm

Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0110Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0310
Nhã Thuần
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0710Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0910
Nhã Thuần
Thành viên

Thành viên
Bài viết Bài viết : 150
Point Point : 166
Được cảm ơn Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia Ngày tham gia : 26/02/2014
Đến từ Đến từ : Thung Lũng Trên Thiên Đường
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Vide10
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_010Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_011Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_012
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_013
Tiêu đề: Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau

Tiếp


9 p.m
Tôi đang ngồi trong phòng y tế nói chuyện với anh Đình Phong, thật may anh ấy đã khỏe hơn rất nhiều rồi, sắc mặt cũng tốt hơn hẳn, nhiệt độ cơ thể bây giờ còn chưa đến 38 độ. Đến cô y tế cũng không nghĩ là Đình Phong có thể hồi phục nhanh đến vậy. Cứ như này thì chủ nhật Đình Phong có thể trở lại cuộc sống bình thường rồi, có thể gọi là ra viện^^.

Tôi ngồi kể mấy câu truyện cười cho anh, nhìn anh cười dễ thương đến ngỡ ngàng.

_Vịt con, tối nay em ở đây với anh chứ. – anh nhìn tôi chờ đợi.
_Ơ, em…

Tôi không dám nhìn anh nữa luôn. Hạo Du không cho tôi ở lại mà. Nhưng nhìn mặt anh tôi không nỡ từ chối tẹo nào.

_Sao thế, không được à?
_Dạ, chắc…chắc không được rồi ạ. – tôi vừa nói vừa lén nhìn vẻ mặt anh, cười gượng gạo.
_Vậy à…

Anh nói rồi có vẻ thất vọng lắm, hic. Nhưng tôi biết làm sao đây, để anh Hạo Du giận thì còn tồi tệ hơn nhiều. Tôi nhìn anh, cố cười nên trông xấu xí vô cùng. Bỗng điện thoại tôi rung lên bần bật, tôi liền mở máy ra xem, có một tin nhắn đến, là của Hạo Du. Tôi đã lưu tên cho anh ấy là “chồng ngốc” rồi đây, hihi. “Toi dang o truoc cong truong roi do, co xuong di” (Tôi đang ở trước cổng trường rồi đó, cô xuống đi). Ối, thì ra anh đã đến đón tôi về rồi, mới chín giờ hơn tẹo mà.

_Tin nhắn gì vậy vịt con?
_A, quảng cáo ý mà anh – tôi lúng túng thấy rõ – anh à, em…em phải về rồi.
_Sớm vậy sao? À, chín giờ hơn rồi. Vậy để anh đưa em về nhé!
_Ơ, không cần đâu ạ. Em có xe mà. Với lại trời lạnh lắm, anh cứ nghỉ đi. Không ốm lại thì khổ.
_Vậy…vậy em đi một mình được chứ?
_Được mà, hì. Anh nghỉ sớm đi. Về đến nhà em sẽ gọi cho anh, thế nhé.
_Ừ, em đi cẩn thận đó nha, chào em.

Nói rồi anh định xuống giường tiễn tôi. Nhưng tôi đã từ chối ngay, bảo anh cứ nghỉ đi, ngủ sớm cho đỡ mệt. Tôi cười tươi rồi vội chạy về phía thang máy. Nó vừa xuống đến chân tầng một, dừng lại thì tôi lại nhận được tin nhắn của Hạo Du. “Nay, co lam gi the ha, toi bo ve day nha” (Này, cô làm gì thế hả, tôi bỏ về đấy nha). Đọc xong tin nhắn, tôi vội vội vàng vàng chạy ra phía cổng trường, anh đang đứng kia rồi, còn cứ đi đi lại lại quanh chiếc xe nữa. Chắc anh chờ tôi lâu lắm rồi.

_Hạo Du, hi, em đây rồi nè.

Trái với nụ cười toe toét của tôi, Hạo Du quay lại nhìn, trên mặt hiện rõ ba chữ: Đang tức giận. Và giọng nói thì đúng là anh đang khó chịu thật rồi:

_Cô làm gì mà lâu thế hả, hay là không nỡ xa tên kia.

Hic, nghe Hạo Du nói kìa, cứ như là đang ghen vậy.

_Đâu có ạ, hic.
_Lên xe đi. Kéo cái áo lên.

Tôi lật đật lên xe rồi kéo khóa áo. Dạo này Hạo Du rất là quan tâm đến tôi nhé, còn không tỏ ra lạnh lùng (quá) với tôi nữa. Nhưng mà anh lại hay khó chịu hơn mức bình thường, nói đúng ra là anh rất hay giận tôi. Không biết tôi nên mừng hay nên buồn về sự thay đổi này của anh nữa. Nhưng có đến hai cái vui liền, chắc tôi nên vui thôi, hehe. Tôi đang tự hỏi không biết Hạo Du có còn ghét tôi nữa không đây, mấy lần định hỏi anh…

_Anh ui… – tôi ngó đầu ra trước.
_Gì thế? – anh cũng quay lại nhìn tôi.
_Hi, không có gì cả.

Tự dưng gọi rồi tôi lại không muốn hỏi anh nữa, thấy cứ thế nào ý. Tôi có nên hỏi anh không nhỉ, thấy ngại quá đi à.

_Anh ui…
_Lại gì nữa? – giọng anh lại có vẻ bực tức tức rồi, hic.
_Dạ, không có gì. – sợ quá không dám nói TT_TT.
_Hâm à, tôi đang đi xe đấy nhá.

Anh bực tôi rồi, hic. Làm tôi không dám gọi anh lần nữa. Tôi lần này ngồi yên ngoan ngoãn luôn, bỏ tay ra khỏi áo anh, tôi nhìn ra hai bên đường. Đèn từ các cửa hàng lung linh làm sáng trưng cả khu phố, khắp nơi đều ngập tràn không khí giáng sinh. Nhìn mấy shop lưu niệm kìa, trang hoàng lộng lẫy cực luôn. Nhưng mà năm nào tôi cũng được thấy cảnh này rồi sao lại cảm giác háo hức và thích thú lạ thường thế nhỉ, lại còn mong Noel về thật nhanh nữa chứ. Chắc là tại tôi đang ở cùng Hạo Du nên mới vậy đây. Nhưng chắc đêm Noel anh sẽ đi cùng Tú Giang (hơi buồn một tẹo), còn tôi thì sao nhỉ. Mọi năm thì do tôi đòi hỏi nên nhà tôi đều tổ chức party ngoài trời rất vui vẻ (nhà tôi không theo Thiên chúa giáo mà). Bây giờ có chồng rồi không biết có được làm nũng bố mẹ nữa không nhỉ, hihi.


Đang mải ngắm nhìn khung cảnh hai bên, bỗng một chiếc xe đi nhanh lướt qua chúng tôi. Tuy trời đã tối nhưng ánh điện hai bên đường giúp tôi có thể nhận thấy rõ ánh mắt của người ấy hướng về phía tôi và Hạo Du. Ai vậy nhì, nhìn…quen quá. Tôi vội quay lại, người đó vẫn nhìn chằm chằm vào bọn tôi. Lạ thật, tôi không thể nhận ra là ai nữa. Ôi sao tôi lại đãng trí thế này chứ, hic. Mà sao lại cứ nhìn theo bọn tôi vậy nhỉ. Bạn bè anh Hạo Du chăng, hay Tú Giang? Thôi chết rồi, nhỡ đúng vậy thật thì phải làm sao bây giờ. Tôi kéo vội áo Hạo Du:

_Hạo Du, anh có thấy người vừa nãy đi qua mình không?
_Ai cơ, đầy người thế này ai mà biết được.
_Vậy ạ. – tôi tiu nghỉu.

Haiz, anh không nhìn thấy sao, rốt cuộc người đó là ai chứ, ánh mắt, rất quen mà. Là một đôi mắt rất sắc sảo.

_Sao thế?
_À, không có gì anh ạ.

Trả lời anh xong rồi tôi thở dài. Nhỡ ai biết chuyện tôi và Hạo Du thì chết mất. Anh ấy vốn đã không thích tôi rồi mà. Mà ngay từ đầu Hạo Du đã “cảnh cáo” tôi không được để chuyện này cho ai biết rồi.

_Này, còn không xuống xe đi, về đến nhà rồi.
_Ơ, dạ.

Tôi luống cuống xuống xe. Đang mải nghĩ linh tinh nên về đến nhà mà tôi cũng không biết nữa. Đợi anh dắt xe vào nhà, tôi mới đi sau khóa cửa, vẫn nghĩ miên man về ánh mắt ấy, rõ ràng là quen mà tôi chẳng nhận ra được, chán thật, haiz.

Đi vào trong nhà, tôi nằm phịch xuống sofa, mệt mỏi quá. Mấy hôm chăm anh Đình Phong ốm, ngủ có ngon đâu. Nghĩ rồi tôi lại thở dài, bỗng Hạo Du ngồi xuống cạnh tôi, giọng anh nhẹ nhàng lắm:

_Sao cô cứ thở dài thế, mà tối đã ăn gì chưa?
_Em chưa. – làm gì có thời gian đâu mà ăn chứ.
_Thế có ăn gì không? Tôi nấu gì cho nhé!
_Thôi, em chẳng muốn ăn gì cả, tí còn phải làm bài tập nữa.
_Không ăn thì lấy sức đâu mà học. Để tôi nấu mì cho, được không?
_Không, em đã bảo là không ăn rồi mà, sao anh hỏi nhiều thế.

Ôi, sao tôi lại to tiếng với anh thế này, tại ánh mắt vừa nãy cứ ám ảnh tôi làm đầu óc tôi rối tung hết cả lên. Tôi úp mặt xuống ghế hỏi nhỏ anh:

_Hạo Du này, nếu bây giờ có người biết chuyện này anh em mình lấy nhau thì sao?

Mới nghe có thế mà anh đã bật dậy ngay.

_Cô nói gì cơ? Đừng nói là cô đã kể chuyện này cho ai đấy nhá. – biết nhay là anh sẽ nổi giận mà.
_Là em nói như thế, nhỡ…
_Nhỡ gì mà nhỡ! Tôi cấm cô nói ra đấy. Chuyện này mà để Tiểu Giang biết thì…
_Ờ, em biết rồi.

Trả lời anh ngắn củn, tôi uể oải bước lên phòng. Tôi mới giả sử thế thôi mà anh đã nổi khùng lên rồi. Tôi cũng đang lo chết đi được ấy chứ. Chuyện này mà để mọi người biết được thì chắc Hạo Du bỏ tôi luôn mất. Mà người ấy là ai mới được chứ. Tôi ngồi xuống giường mà lại nghĩ. Ơ, hay là…liệu có phải là người quen của tôi không nhỉ, nhận ra tôi nên mới cứ nhìn theo như vậy. Haiz, nhưng mà dù thế nào thì cũng không được. Nhỡ Tú Giang biết thì sẽ nghĩ sao về tôi đây, còn Hạo Du nữa. Điên mất thôi.
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_014
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_015Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_016Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_017



    Mon Mar 03, 2014 1:22 pm

Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0110Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0310
Nhã Thuần
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0710Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0910
Nhã Thuần
Thành viên

Thành viên
Bài viết Bài viết : 150
Point Point : 166
Được cảm ơn Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia Ngày tham gia : 26/02/2014
Đến từ Đến từ : Thung Lũng Trên Thiên Đường
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Vide10
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_010Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_011Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_012
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_013
Tiêu đề: Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau

Tiếp


10.30 p.m
Tôi nhìn đống bài tập trong sách giáo khoa mà làm mặt mếu, vẫn còn đến mười bài nữa, mà toàn là bài đánh dấu * (bài khó). Vì tôi còn phải cả bài tập hôm qua nên số bài tập phải làm lên đến ba mươi bài (bài tập cuối chương, ôn thi học kì mà TT_TT). Tôi mới làm xong hai mươi bài thôi, mỏi hết cả tay luôn. Còn bây giờ thì chẳng biết phải làm sao nữa, mấy bài này, có nghĩ nát óc thì tôi cũng biết là mình “bất khả thi”. Những bài tập bổ sung kiến thức bình thường, tôi cũng phải nghĩ mãi, nháp đi nháp lại mới làm được, chưa kể bài khó thế này, thì việc tôi làm được đúng là không thể. Thậm chí có những bài, tôi đọc đi đọc lại đề bài mà vẫn không hiểu tí nào TT_TT.


Nhìn mười bài toán của mình, tôi thấy nản kinh khủng, không lẽ lại bỏ đấy. Nhưng thứ hai tuần sau tôi đã thi toán rồi. Nhỡ vào một trong những bài này thì coi như là xong. Nghĩ thế nên cho dù chán nản, ngáp ngắn ngáp dài (vì nghĩ mãi không ra) tôi vẫn kiên trì, không bỏ dở để…đi ngủ. Rồi cuối cùng, tôi đã có một quyết định vô cùng sáng suốt, mà đáng lẽ tôi nên làm ngay từ đầu, đó là sang nhờ Hạo Du giảng bài cho. Chắc anh sẽ đồng ý, chỉ sợ làm phiền anh.

Rồi đứng dậy và mang sách vở sang phòng anh ngay, tôi gõ cửa, gọi nhỏ:

_Hạo Du, anh đã ngủ chưa thế?
_Có chuyện gì không, tôi đang học.
_Em có mấy bài không làm được, anh giúp em được không?
_Ừm, cứ mở cửa vào đi, tôi không khóa đâu.

Thấy anh nói vậy, tôi liền ẩn cửa đi vào. Hạo Du cũng đang ngồi trên giường học giống tôi kìa, trời lạnh mà, ngồi dưới bàn thì vô cùng lười luôn. Đến gần chỗ anh, tôi ngồi xuống giường, anh cũng đang làm toán, nhưng mà nhìn anh làm tôi chẳng hiểu gì cả. À, hình như là, anh đang làm toán nâng cao, trong quyển bài tập bổ trợ gì gì đó thì phải, hic, đúng là người thông minh TT_TT

_Có gì thì hỏi luôn đi.
_Dạ, à, có mấy bài toán…
_Mấy bài? Một hay hai?
_Mười…mười bài.
_Thế mà cô kêu là mấy bài à. Bài tập trong sách giáo khoa mà cô cũng không làm được sao?

Hic, xấu hổ quá đi. Tại khó nên tôi mới không làm được chứ, sao mà phải mắng tôi như vậy TT_TT.

_Nhìn mặt cô kìa, mới nói thế đã xị ra rồi, đưa đây tôi xem nào.

Nói rồi anh cầm lấy sách của tôi, xem xét một hồi, anh lại nói:

_Mấy bài này hả?

Tôi nhìn anh chỉ, gật gật cái đầu, như một con búp bê nghe lời (thực ra là ngại quá không nói được lời nào TT_TT)

_Tôi sẽ chỉ hướng dẫn thôi đó, nghe chưa. Bài này trước này.

Tôi lại gật đầu ngoan ngoãn. Thế là anh bắt đầu giảng cho tôi. Nghe giọng anh thì rất hay nhưng sao tôi không thể nào hiểu được thế này, hic.

_Thế nào, đã hiểu chưa?
_Em… – tôi nhìn anh, ánh mắt rất đáng thương vì tôi…chẳng hiểu gì cả TT_TT.
_Haiz, tôi nói lại này, cố mà dõi theo nhé.
_Vâng ạ.
_Đầu tiên là thế này, ra được thì làm tiếp như vầy. Sau đó thì…

Tôi nhìn chăm chú theo từng nét bút, cố gắng nuốt lấy từng lời giảng của anh. Hic, rắc rối quá. Tôi phải vận dụng hết trí thông minh (ít ỏi) của mình để có thể theo kịp và hiểu được bài này đấy. May quá là sau một hồi vật lộn với các con số và các bước giảu dài dằng dặc, tôi cũng đã hiểu được…sơ sơ. Thôi vậy là tốt lắm rồi, hic.

_Thế còn bài này ạ?

Chỉ vào bài toán cho anh, tôi hỏi. Anh hơi nhíu mày khó chịu nhưng rồi cũng chấp nhận hướng dẫn tiếp cho tôi sau khi tôi có thể làm xong được bài kia. Lần này, anh giảng có vẻ chậm hơn nên một chốc tôi đã có thể tự làm được rồi. Thế là tôi lại tiếp tục hỏi anh những bài sau nữa. Biết là làm phiền anh nhưng mà…TT_TT, thôi thì không thông minh thì phải chịu thôi chứ biết làm sao. Nhưng Hạo Du cũng tỏ ra là một “thầy giáo” kiên nhẫn. Bất kì chỗ nào không hiểu, tôi hỏi, anh đều giảng lại cho tôi, còn tỉ mỉ hơn trước, cho đến khi tôi tự làm được mới thôi, không thì nhất định không chịu chuyển sang bài khác. Haiz, cũng may không phải làm một “ông giáo” nghiêm khắc như thầy chủ nhiệm lớp tôi. Mỗi lần tôi lên bảng không làm được bài, sẽ bị thầy cốc đầu một phát đau điếng TT_TT, và cuối giờ thì bị thầy bắt ở lại nghe thầy giảng. Kể ra thì thầy cũng chỉ muốn tôi học tiến bộ lên môn toán, nhưng thầy cốc đầu tôi, làm tôi mất hết cả trí thông minh ý chứ. Nói chung, giá mà, tôi có được anh Đình Phong làm thầy dạy toán thì có phải tốt hơn không. Ây, tự nhiên lại nhớ đến anh Đình Phong. Muộn thế này chắc anh đã đi ngủ rồi, thật may vì anh đã khỏe hơn rồi, vết thương ở tay cũng đã lành l…

“Cốp”

_Học trò hư, lại nghĩ đi đâu rồi hả, biết tôi bận đến thế nào không hả. Đi về, không dạy dỗ gì hết, đi về.
_Ơ…

Tôi méo mặt nhìn anh. Anh cũng nghiêm khắc, huhu, cốc đầu tôi đau điếng luôn. Tôi nhăn nhó, đưa tay lên xoa xoa đầu rồi cầm luôn sách đi về, “thầy giáo” này đáng sợ quá luôn à, huhu.

_Ơ, nói thế mà đi về luôn à, trò này hư nhỉ, quay lại.

Nghe Hạo Du nói, tôi lại quay lại, ngồi yên trên giường, nhăn nhó nhìn anh, sợ sệt. Bất ngờ Hạo Du xoa đầu tôi, nhẹ nhàng. Còn bật cười:

_Nhìn mặt cô kìa, như bánh đa nhúng nước ý, hehe. Thôi, đau thì phải nghe vào đây, tôi không rảnh rỗi gì đâu, một đống bài tập đây này, hiểu chưa. Giảng lại từ đầu, lần này mà không nghe tôi đuổi về thật đấy.

Tôi gật gật đầu, mặt vẫn nhăn nhó, tay vẫn xoa đầu. Thấy Hạo Du nhíu mày, tôi vội bỏ tay xuống, nhìn ngay vào bài giảng. Chỉ sợ anh lại giận mà cốc tôi một phát nữa, rồi đuổi tôi về TT_TT.

_Đau lắm hả?

Tôi lắc đầu.

_Thôi được rồi. Cho cô cái này.

Hạo Du lại cười. Sáng hơn cả…bóng điện =.=. Tôi ngơ ngẩn nhìn theo anh. Hạo Du lấy trong cặp cái kẹo mút rất rất to, giơ ra trước mặt tôi. Mắt tôi cứ mở to tròn nhìn nó. Rồi lại nhìn anh.

_Không được ăn bây giờ. Mai rồi ăn, cầm lấy.
_Cho em à?
_Ừ.
_Cám ơn.

Tôi nhoẻn cười. Tít mắt. Hạo Du cũng cười, nhưng đang tít mắt nên không thấy (_ _”). Rồi anh ngồi lại vào bàn. Lại làm mặt vô cùng nghiêm khắc và nghiêm túc. Tôi cầm cái kẹo trong tay, chăm chú nhìn anh giảng bài.

Mười một giờ hơn, “thầy trò” tôi đã làm xong hết mười bài toán. Tôi ôm sách vở, tay cầm kẹo, đứng lên cười rất tươi:

_Cám ơn anh ạ.
_Hiểu hết chưa?
_Rồi ạ.
_Ừ, thôi về phòng đi, tôi làm nốt bài.
_Vâng, chúc anh ngủ ngon.
_Ừm.

Tôi vẫy chào Hạo Du rồi cầm tay kẹo, tung tẩy đi ra. Hạo Du không chúc lại tôi, nhưng nãy anh cười, cũng tít mắt nhé, nhìn yêu cực. Tôi nhìn cây kẹo, lòng bồi hồi không yên. Hạo Du thật dịu dàng làm sao. Cuối cùng thì tôi cũng thấy anh đối xử với tôi như những người con gái khác. Cũng cười nhiều rồi. Thích thật luôn đó. Thế là quan hệ giữa chúng tôi đã nâng lên hẳn một bậc rồi^^.
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_014
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_015Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_016Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_017



    Mon Mar 03, 2014 1:23 pm

Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0110Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0310
Nhã Thuần
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0710Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0910
Nhã Thuần
Thành viên

Thành viên
Bài viết Bài viết : 150
Point Point : 166
Được cảm ơn Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia Ngày tham gia : 26/02/2014
Đến từ Đến từ : Thung Lũng Trên Thiên Đường
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Vide10
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_010Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_011Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_012
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_013
Tiêu đề: Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau

Tiếp


2 a.m
“Ọt…ọt…ọt”

Đêm tĩnh mịch bỗng vang lên tiếng động kéo dài, đích thị là phát ra từ…bụng tôi. Rõ là tôi đang ngủ ngon lắm cơ mà, chỉ tại bụng đói là phải tỉnh thế này. Tôi kéo Tiểu Phong, ôm chặt lấy nó, ép vào bụng rồi đắp kín chăn đến cổ, cố tiếp tục giấc mơ đẹp nãy vừa mơ. Rồi lại là cái tiếng động “vô duyên” ấy.

“Ọt…ọt…ọt”

Lười biếng, nhưng bụng đói không sao ngủ được, lại còn cứ réo hoài, tôi đành phải ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở đi ra khỏi phòng. Gió bỗng thốc từ ban công lại làm tôi rét run lên cầm cập. Lò dò mãi, tôi mới xuống được đến tầng một an toàn. Tôi mò đến chỗ tủ lạnh, mắt nheo nheo vì vẫn còn buồn ngủ. Ánh sáng rồi hơi lạnh đột ngột tỏa vào mặt tôi, khiến tôi như tỉnh ngủ hẳn. Ngó vào, tôi thấy tủ lạnh toàn sữa. “Nhờ” tôi cả đây mà, sữa còn nhiều thế này chắc Hạo Du không thích nên không động đến. Đưa tay chọn bừa một hộp rồi ngồi lên ghế, tôi uống vội do đói nên buốt hết cả họng. Nhưng đúng là uống đến đâu tỉnh ra đến đấy. Uống hết hộp sữa, tôi tìm lấy hộp thứ hai. Vứt vỏ vào thùng rác rồi, tôi mới đi vào phòng tắm, phải đánh răng rồi mới yên tâm mà lên giường đi ngủ được.

Đứng trước gương, tôi tranh thủ…điệu một tí. Ai trong gương mà xinh thế nhỉ^^.
Mặc dù đầu tóc đang rất bù xù nhưng vẫn dễ thương đấy chứ. Da tôi trắng này, mắt to nhé, môi hồng hồng thừa hưởng từ mama, hehe. Tự ngắm mình trong gương một hồi, tôi đánh răng rồi đi nhanh lên phòng. Tôi nhớ cái chăn lắm rồi đây. Đã…hai giờ hơn rồi, sớm gì nữa đâu. Chạy một mạch lên đến phòng, đang định bước vào, tôi bỗng nhìn thấy phòng anh vẫn còn sáng đèn. Anh vẫn còn thức sao, muộn vậy rồi…Tò mò, tôi nhẹ nhàng nhón chân sang bên, gọi nhỏ anh:


_Hạo Du, anh vẫn chưa đi ngủ sao?

Im ắng. Không có bất kì tiếng động nào vang lên lại càng làm tôi thấy tò mò hơn. Tôi ẩn cửa nhẹ rồi ngó đầu vào. Ơ, anh…đang ngủ trên bàn. Hic, thế kia thì chết rét mất thôi à. Nghĩ rồi, tôi liền bước đến bên anh. Nhìn anh ngủ kìa, đáng yêu chưa, hai má còn hồng hồng lên nữa, hihi. Chắc anh học mệt quá nên mới ngủ quên luôn trên bàn đây mà, thương quá. Khẽ trèo lên giường, tôi đỡ anh nằm gọn gàng xuống gối rồi đắp chăn cho anh đến cổ. Ngủ say đến vậy sao, không biết gì luôn, thế này khéo tôi có thơm trộm anh một cái, anh cũng chẳng biết đâu nhỉ, hehe.

Nghĩ là nghĩ vậy thôi chứ tôi chẳng làm thế đâu, ai lại cơ hội thế bao giờ^^. Nhón chân xuống giường, tôi mới bê bàn xuống đất cho anh, anh còn đang để điện thoại trên bàn kìa. Một tin nhắn chưa đọc, người gửi là Vk [y3u]. Vợ yêu? Là tin nhắn của Tú Giang hả. Hóa ra là vừa học vừa nhắn tin nên mới mệt quá mà ngủ quên đây mà, ghét thật. Biết thế không thèm vào giúp nhá. Tôi nhìn về phía anh, nhăn mặt lè lưỡi, nhưng lại (tốt bụng) để điện thoại bên cạnh giường cho anh rồi tắt đèn về phòng.

Tôi buồn ngủ lắm rồi đây, oáp…
Bây giờ là tám giờ, ngày chủ nhật. Tôi đang phải trên đường đến trường, trong cái thời tiết khắc nghiệt thế này đây. Lướt đi trên đường như đi xe đạp thường, vậy mà tôi tưởng chừng như sắp đóng băng đến nơi, răng thì cứ va vào nhau cầm cập. Hic, hôm qua mẹ tôi đã dặn mặc ấm vào vì nhiệt độ ngoài trời chỉ khoảng 10 - 12°C nhưng tôi không ngờ là lại lạnh như thế. Hic, chưa gì, mới buổi sáng đã bận rộn, vất vả thế này rồi.

---Flash back---
“Minh Minh…dậy thôi…Minh Minh…dậy thôi…”
“Oáp…”
Nghe thấy tiếng chuông báo thức, tôi choàng tỉnh. Không thể tin được là đã đến giờ phải dậy, tôi vẫn còn nhớ hôm nay là chủ nhật cơ mà, và tôi tin chắc là bây giờ vẫn còn sớm. Tôi lười biếng khua tay tìm cái điện thoại rồi tắt chuông đi. Mắt vẫn còn đang lim dim nên chẳng biết là ấn vào đâu nữa. Rồi tôi ném máy sang một bên và tiếp tục ngủ…
“Minh Minh…dậy thôi…Minh Minh…dậy thôi…”
Lại tiếng réo của cái điện thoại. Tôi bực tức vì muốn ngủ một tí cũng yên, liền kéo Tiểu Phong lên rồi bịt cả hai tai. Yên được một tẹo, cái chuông chết tiệt lại réo ầm lên.
_Aizz…muốn ngủ tí cũng không xong nữa.
Tôi bật dậy, càu nhàu, uể oải vươn người với điện thoại. Nheo nheo mắt, màn hình hiển thị cái gì đây nhỉ, mờ quá, không nhìn rõ gì cả. Tôi dụi mắt, cố gắng nhìn, gì kia nhỉ: “Đen jup Đình Phong, 7h” (Đến giúp Đình Phong, 7 giờ). Tôi hét toáng lên, bây giờ mới nhớ ra được. Hôm qua nhắn tin cho tôi, anh Đình Phong bảo hôm nay sẽ rời phòng y tế nên tôi hứa sẽ đến chỗ anh. Thế mà tôi tí thì quên béng mất.
---End Flash back---

Tôi xuống xe rồi vội vã chạy lên phòng y tế. Bây giờ đã là gần tám rưỡi rồi, không biết Đình Phong đã về phòng chưa hay vẫn ở chỗ phòng y tế, thể nào anh cũng trách tôi cho xemTT_TT
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_014
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_015Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_016Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_017



    Mon Mar 03, 2014 1:25 pm

Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0110Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0310
Nhã Thuần
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0710Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0910
Nhã Thuần
Thành viên

Thành viên
Bài viết Bài viết : 150
Point Point : 166
Được cảm ơn Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia Ngày tham gia : 26/02/2014
Đến từ Đến từ : Thung Lũng Trên Thiên Đường
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Vide10
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_010Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_011Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_012
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_013
Tiêu đề: Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau

CHƯƠNG XVII: MỘT NGÀY CHO ANH


…mình đi chơi nhé, vịt con. Em có thể dành một ngày cho anh được không?

Bước vào thang máy, tôi cứ cuống hết cả lên, tí thì lại quên mất phòng y tế ở tầng nào. Mà ở trong này ấm ơi là ấm, chẳng bù cho ở ngoài. Tôi vừa nghĩ vừa xoa xoa hai tay vào nhau cho đỡ rét. Tay đeo găng mà vẫn lạnh cóng. Tôi lại sắp phải đi ra khỏi chỗ ấm áp này nữa chứ, huhu TT_TT.

_Ơ, Tiểu Minh, cậu đến trường có việc gì vậy?

Cửa thang máy vừa mở ra, tôi đã nghe tiếng hỏi. Hóa ra là Tú Giang, cô ấy cũng đến trường hôm nay sao?

_Hi, Tú Giang hả, tớ đến chỗ anh Đình Phong, còn cậu? – tôi đi ra khỏi thang máy, quàng lấy tay cô ấy.
_Ồ, thì ra là thế. Tớ đến làm mấy việc linh tinh, việc của Đoàn ý mà.
_Hihi, lâu lắm rồi chúng mình không có thời gian đi “buôn” đó nha. Nhớ mấy quán bánh quán kem lắm rồi đấy^^

_Hì, cậu nói phải. Nhưng biết sao đây, từ khi vào cấp ba, tớ chẳng có được nhiều thời gian nữa. Tiểu Minh thông cảm cho tớ nhé^.~

Tú Giang nói rồi nháy mắt với tôi. Nhìn cô ấy kìa, dễ thương thế không biết >_<. Miệng cười tươi rói, để lộ ra chiếc răng khểnh duyên ơi là duyên, mắt đen láy cũng như đang cười, thế này thì ai mà chẳng yêu chứ, tôi là con gái mà còn thấy mê nữa, hic.

Ngẩn ra một lúc, tôi mới gật đầu, cười nhẹ. Tú Giang vừa học giỏi, xinh đẹp, lại năng động, hòa đồng, tôi được làm bạn với cô ấy đã là quá may mắn rồi, sao có thể sánh với cô ấy chứ. Đứng cùng nhau ở hành lang mà tôi cứ nhìn Tú Giang mãi, càng ngắm càng thấy…xinh, hic.

_Mà Tiểu Minh này – bỗng cô ấy gọi rồi quay ra nhìn chằm chặp vào mắt tôi – tối qua cậu có đi đâu không?
_Đi đâu? À, hôm qua tớ chỉ ở trường chăm sóc Đình Phong thôi, anh ấy bị ốm.
Tôi nói rồi cười, nhưng là cười gượng. Sao cô ấy lại hỏi tôi như vậy nhỉ.
_Vậy à, thế…có gặp chồng tớ không, Hạo Du ý.

Hỏi rồi, cô ấy nhìn tôi, ánh mắt rất lạ, như đang dò xét điều gì vậy. Liệu có phải cô ấy đã nhìn thấy Hạo Du đưa tôi về? Hay…cô ấy chính là “người đó”? Không, không thể nào, ánh mắt đó rất quen nhưng nếu là của Tú Giang thì sao tôi lại không nhận ra được chứ. Có lẽ là ai đó nhìn thấy và nói với cô ấy. Dù sao thì tôi cũng phải thận trọng.

_À…tớ…tớ có – nghĩ vậy nhưng tôi vẫn lúng túng thấy rõ – người yêu cậu tốt thật đó. Tối qua mãi muộn tớ mới về, lại không có xe, may sao gặp Hạo Du, cậu ấy đã đồng ý đưa tớ về. Cậu có biết lúc ấy tớ cảm thấy thế nào không Tú Giang, ghen tị với cậu kinh khủng luôn đó, có người yêu tuyệt vời như thế… – tôi nói (dối) liền một mạch rồi nở một nụ cười gượng gạo – nhưng sao…Tú Giang lại hỏi vậy?

_À, không có gì. Tại có người bảo với tớ là trông thấy hai cậu…
_Này, đừng bảo cậu hiểu lầm tớ đấy nhá. – tôi huých tay Tú Giang, cười.
_Hì, không đâu, tớ tin Tiểu Minh mà. Mà thôi, tớ phải đi đã, còn vài việc nữa, làm cho xong để còn đi chơi với anh yêu, hihi.
_Ừ, vui vẻ nhé, Tú Giang. Bao giờ rảnh mình đi ăn bánh nha^^

Tú Giang nhìn tôi gật đầu rồi chạy vào thang máy. Tôi nhìn theo cô ấy, thở dài. Haiz, tôi vừa chúc chồng tôi với “bồ” đi chơi vui vẻ kìa. Biết làm sao được, người ta là một đôi mà, tôi là vợ chứ đâu phải người Hạo Du yêu. Chỉ cần anh tốt với tôi là được rồi, tôi cũng không muốn phá vỡ hạnh phúc của ai đâu, haiz.

Tôi thở dài rồi lầm lũi đi về phía phòng y tế.
_Đình…Đình Phong…

Mở cửa phòng y tế, tôi lén nhìn vào rồi gọi nhỏ. Cái gì kia, anh…anh ấy vẫn đang nằm…ngủ. Trời ơi.

_Đình Phong, sao anh vẫn chưa dậy hả?

Tôi đi hẳn vào giường anh rồi lay mạnh. Tôi phải dậy từ bảy giờ, rồi đi đường rét run để đến trường, mặc dù muộn mất…hai tiếng, nhưng sao anh có thể vẫn đang ngủ như vậy chứ, thật là…

_Đình Phong, anh có dậy không thì bảo. – tôi gọi gần như quát lên và lay mạnh người anh.

_Ư…ư…là em hả vịt con. – Đình Phong dụi dụi mắt.
_Không em thì ai, sao giờ này mà anh vẫn chưa dậy hả. – tôi ngồi phịch xuống giường, bực tức.
_Hic, xin lỗi, anh ngủ quên mất, em đến lâu chưa?

Anh nói rồi bỗng ôm lấy vai tôi. Giật mình, tôi vội đứng ngay dậy, bối rối:

_Em…em…vừa đến thôi ạ.
_Vậy thì em cũng đến muộn mà.
_Ừ thì…hì. Thôi anh dậy đi, chín giờ rồi đấy ạ.
_Ừ.

Gật đầu rồi, anh liền xuống giường, vươn vai một cái. Nhìn kìa, anh đã thay bộ quần áo bệnh nhân ra rồi. Đống đồ tôi mang cho anh cũng đã được sắp gọn ghẽ để lên bàn. Tôi lại ngồi xuống giường và cười thầm. Đình Phong với Hạo Du gọn gàng ngăn nắp y như nhau. À mà, nhắc đến Hạo Du, lúc tôi đi hình như anh chưa dậy, quên cũng chẳng bảo anh là tôi đến chỗ Đình Phong nữa. phải nhắn tin kẻo anh lại giận tôi mất. 



“Anh oi, em den cho Đinh Phong, em se ve sau” (Anh ơi, em đến chỗ Đình Phong, em sẽ về dau). Soạn xong tin nhắn rồi, tôi vội tìm tên Chồng ngốc để gửi đi. Bất ngờ, màn hình tối thui lại. Chết rồi, hôm qua tôi nhắn cho Đình Phong xong, hết pin nhưng lười không cắm sạc, làm sao bây giờ, hay mượn máy Đình Phong nhắn cho Hạo Du nhỉ. Nhưng mà thế cũng không được, anh ấy mà biết còn tệ hơn.

_Vịt con, em còn đang nghĩ gì thế, mình đi thôi, anh bảo cô y tế rồi.
_A, vâng.

Nói rồi tôi vội theo sau anh. Hic, đi guốc đến mười phân rồi mà mới đến vai anh, ngại quá ~^^~.

_Đình Phong này, anh cao bao nhiêu thế? – tôi ngước lên nhìn anh.
_Anh á, lần gần đây nhất anh đo hình như là…1m82.
_Oái, sao mà cao thế. Anh…anh còn cao hơn cả anh Anh Dương nữa =.=
_Cao hơn có hai phân thôi mà. – anh quay ra nhìn tôi rồi cười.
_Thế là hơn em tròn 30 cm, hic hic.
_Có sao đâu, em đi guốc vào, nhìn cũng…cao đấy chứ, hehe.

Nhìn anh kìa, nói trêu tôi rồi lại còn cười gian nữa chứ. Tôi quay ra lườm rồi nhéo tay anh một phát:

_Dám trêu em nè, chừa này. – rồi tôi cũng cười gian.
_Bắt nạt anh chứ gì, anh sẽ không nương tay đâu đó.

Nói rồi anh bỗng tiến đến gần tôi. Oái, anh định làm gì chứ. Có hai người trong thang máy, không lẽ anh định…đánh tôi TT_TT.

Vừa lùi lại sát tường, anh bỗng đưa tay rồi…cù tôi.

_Á, buồn quá, haha, đừng cù nữa.
_Chừa tội bắt nạt anh.
_Haha, buồn, em chừa rồi mà, haha.
_Chừa thật chưa?
_Thật…thật mà, đừng cù nữa, haha. – tôi cười ra nước mắt luôn.
_Thôi được rồi, anh tha cho em.

Anh vừa nói xong bỗng thang máy rung lên một cái, khiến anh loạng choạng rồi ngã ôm lấy tôi. Tôi vội đẩy anh ra rồi quay mặt đi ngại ngùng.

_Anh, cửa mở rồi, mình ra thôi.

Nói rồi tôi liền chạy luôn ra ngoài. Ôi, tim tôi, nó đang đập nhanh liên hồi. Sao…sao vậy nhỉ. Sao tự nhiên tôi thấy bối rối thế này.

_Đi thôi vịt con.

Anh gọi tôi nhưng lại đi nhanh lên trước. Tôi rụt rè bước đằng sau anh. Lúc đấy, người anh sát người tôi, đến nỗi tôi có thể ngửi rõ mùi nước hoa trên người anh. Nó thật là quyến rũ. Mà ngực anh, cũng thật rộng, cả bờ vai anh nữa, lớn lắm. Khiến tôi lúc ấy cảm giác thật an toàn và ấm áp. Nghĩ lại tôi lại thấy xấu hổ quá đi à >.<, mặt tôi lại đỏ bừng lên rồi, hic hic. Luống cuống chạy theo anh, mà sao tim tôi cứ đập nhanh thế này. Cảm giác này rõ ràng chỉ xuất hiện mỗi khi tôi gần Hạo Du thôi. Sao bây giờ lại thế chứ, hic.

“Xoạch”

_Em vào đi vịt con.

Đến phòng anh rồi cơ đấy. Chờ anh đi vào, tôi mới lon ton chạy theo, Bây giờ mới nhìn kĩ nơi ở của anh, đúng là mọi thứ đều rất sạch sẽ và ngăn nắp. Tôi tháo guốc rồi bước vào trong. Ở trên tủ này có một bức hình. Tôi liền cầm nó lên xem. Cậu bé này…là Đình Phong sao? Nếu là vậy thì đúng là anh ấy đã đẹp trai từ hồi nhỏ mà. Nhưng có vẻ bây giờ anh ấy đen đi nhiều hơn. Ý, hai má lúm này, sao giờ tôi mới phát hiện ra nhỉ, nhìn đáng yêu quá, hihi. Còn…người phụ nữ bên cạnh này, chắc là mẹ anh, có cả ba anh nữa này, nhìn anh giống bố quá. Chắc bác ấy hồi trẻ cũng đẹp trai y như anh vậy. Ơ, nhưng mà, sao người đàn ông này…quen quen. Tôi giật mình, lật lọi trong mớ kí ức hỗn độn, nghĩ mãi mà không nhớ gặp ở đâu. Đang định quay ra hỏi anh, tôi bỗng thấy Đình Phong vỗ vai tôi một cái.

_Vịt con, em đang xem gì vậy? Em uống gì không để anh lấy.
_Ưm, cho em một sữa nóng. Mà đây là ảnh gia đình anh ạ. – tôi giơ tấm hình lên rồi anh.
_À, rác đấy, anh quên chưa vứt ý mà.

Anh cầm ngay lấy bức ảnh trên tay tôi. Rõ ràng vẻ mặt anh chẳng giống với lời nói của anh chút nào. Tôi thấy anh đang buồn kia kìa. Thấy anh định mang vứt đi, tôi vội vàng cầm lấy nó, rồi không nói gì mà để lại chỗ cũ.

_Em…uống sữa nóng hả? Anh pha nhé. – anh nhìn tôi, khẽ cười, nhưng đôi mắt vẫn buồn thăm thẳm.
_Vâng ạ.
Tôi đáp nhẹ nhàng rồi chờ anh đi vào trong mà ngồi xuống giường. Nhìn ra tấm ảnh, tôi lại cầm nó lên và nhìn ngắm. Tôi thấy Đình Phong cười nhiều rồi nhưng cười hạnh phúc thế này thì hiếm lắm. Dù anh có cười thế nào thì trong ánh mắt của anh vẫn phảng phất nỗi buồn. Tôi thở dài rồi lại để bức ảnh về chỗ cũ vì đúng lúc Đình Phong đi ra. Ngồi xuống cạnh tôi, anh liền đưa cho tôi ly sữa, ấm quá, hihi.


_Uống đi cho nóng, em.
_Dạ vâng, hì hì.

Nói rồi tôi liền đưa ly sữa lên môi và uống thử một hụm. Woa, sữa anh pha rất thơm, ngọt vừa, béo nguyên vị sữa tươi.

_Đình Phong, sữa này, ngon thật đó.
_Chắc là nhờ sữa bà ấy mang cho anh.
_Bà ấy? Ý anh là…mẹ anh?
_Anh nói linh tinh ý mà. Mà thôi, không nói nhiều nữa. Em uống thêm đi, rồi mình đi ăn gì đó. Đã hơn mười rưỡi rồi.

Tôi nhìn anh gật đầu rồi uống tiếp. Trong đầu lại nghĩ đến câu nói và vẻ mặt lúc nãy của anh. Đình Phong rõ ràng đâu có ghét bố mẹ như lời anh nói. Tôi để ý mỗi khi nói đến chuyện gia đình, mắt anh lại ánh lên tia sáng gì đó, hạnh phúc. Nhưng không dám hỏi. Sợ rồi anh lại buồn. Mà tôi cũng chưa nói cho anh nghe chuyện tôi gặp mẹ anh hôm trước, chưa thấy có dịp nào thích hợp cả.

Uống hết cốc sữa, tôi thở hắt một cái, rồi đưa cái ly cho anh.

_Vịt con, em muốn ăn gì bây giờ?
_Em á, em chẳng thấy đói, vừa uống hết cốc sữa rồi còn gì. Anh thấy đói à?
_Ừm, hơi đói, từ sáng đến giờ anh đã ăn gì đâu. – nói rồi anh xoa xoa bụng, nhìn mặt anh ngộ ngộ yêu ghê^^
_Hì, vậy anh ăn gì đi, em không muốn ăn gì cả.
_Vậy đợi anh một tẹo.

Tôi vâng nhẹ rồi ngồi chờ anh đi vào trong. Đã mười một giờ kém rồi, không biết Hạo Du ở nhà có ăn gì không. À, mà chắc gì anh đã ở nhà giờ này, khéo lại đi chơi với Tú Giang rồi ý chứ. Chán thật, vậy tôi chẳng về nhà sớm nữa, có một mình thì chi bằng ở đây với anh Đình Phong cho rồi. Hic, mà sao anh lâu thế nhỉ.
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_014
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_015Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_016Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_017



    Mon Mar 03, 2014 1:26 pm

Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0110Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0310
Nhã Thuần
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0710Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0910
Nhã Thuần
Thành viên

Thành viên
Bài viết Bài viết : 150
Point Point : 166
Được cảm ơn Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia Ngày tham gia : 26/02/2014
Đến từ Đến từ : Thung Lũng Trên Thiên Đường
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Vide10
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_010Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_011Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_012
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_013
Tiêu đề: Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau

Tiếp



“Cốc…cốc…cốc…”

Có tiếng gõ cửa. Ngó vào không thấy ai, tôi liền cất tiếng gọi Đình Phong:

_Đình Phong ơi, có ai gọi anh này!
_Đình Phong…

Không thấy anh trả lời. Tôi liền đi luôn ra mở cửa.

“Xoạch”

_Ai thế ạ? – tôi ngó đầu ra.
_Tôi là nhân viên của quán Fast food Thiên Phong. Cái này là của anh Đình Phong đặt ạ.
_À, vâng, cám ơn anh.

Vừa nói tôi vừa đỡ hộp Pizza anh đưa. Đình Phong đặt tận hai hộp lớn.

_Vui lòng kí vào đây.
_Đây ạ.

Tôi kí tên mình vào, đưa cho anh ta rồi đóng cửa. Không thấy nói gì đến tiền chắc không cần thanh toán chăng. Tôi thắc mắc, vừa ôm hai hộp bánh quay vào thì thấy Đình Phong đằng sau (giật cả mình =.=). Trời ơi, anh ấy đang ở tình trạng…hở nửa người.

_Đình Phong…anh…anh…có mặc ngay áo vào không. – tôi quay vội mặt đi, suýt chảy máu mũi rồi.
_Hì, tại nãy em gọi, anh đang tắm nên xong là ra luôn. Người ta mang bánh đến rồi à.
_Vâng…vâng. Anh mặc áo vào ngay đi, không cảm lạnh bây giờ. – tôi nói thế chứ thực ra vì đang quá xấu hổ và ngưuợng ngùng khi thấy anh Đình Phong như vậy TT_TT.
_Ừ, được rồi. Em ngồi xuống kia đi, anh ra liền.

Nghe lời anh, tôi ngồi xuống giường rồi để hộp bánh bên cạnh. Mùi Pizza thơm lừng, làm tôi…bỗng dưng thấy đói, hic.

_Mở ra ăn đi vịt con. Anh đặt cho em một hộp đấy. – từ trong phòng tắm, anh ngó đầu ra.
_Được rồi, anh mặc áo xong chưa? Ra đây đi.
_Đây, anh xong rồi đây.

Nói xong thì đã thấy anh đi luôn đây rồi. Ôi, Đình Phong mặc một cái áo len mỏng bó sát người. Sao…sao…mặt tôi cứ nóng bừng lên thế này.

_Vịt con, em ăn đi này. Mà em làm sao thế, sao mặt lại nóng bừng lên thế kia, em bị sốt à.
_A, không…không ạ.

Tôi cầm miếng bánh anh đưa và trốn tránh bàn tay anh định đặt lên trán tôi. Tôi cúi gằm mặt, sao tim tôi cứ loạn nhịp hết lên cả thế này. Làm sao bây giờ, mặt tôi lại nóng ran lên rồi.

_Em sao thế, ăn đi chứ, bánh nguội hết bây giờ.

Anh bất chợt vòng tay qua vai tôi làm tôi giật bắn mình. Tôi bật ngay dậy, bỗng dưng nói lắp”

_Em…em…vào phòng tắm…một…một…tí…

Nói rồi để bánh cho anh, tôi chạy một mạch vào phòng tắm, đóng sập cửa. Tim tôi đập loạn xạ hết cả lên rồi. Tôi thở hổn hển. Bình tĩnh lại nào, Minh Minh, bình tĩnh lại nào. Sao tôi lại để tim mình xao xuyến vì anh Đình Phong chứ, thế là không được mà. Tôi hất nước vội lên mặt rồi soi mình trong gương. Bình thường lại thôi, không sẽ làm anh ấy hiểu nhầm mất. Tôi tự mỉm cười, lấy hơi thở một cái thật dài rồi đi ra. Đến trước mặt anh, tôi cười thật tươi rồi ngồi xuống bên cạnh.


_Vịt con, em không sao đấy chứ.

Đình Phong nhìn tôi hỏi. Tôi hơi bối rối rồi lại bình tĩnh ngay, nhoẻn miệng cười.

_Em không sao. Tại tự nhiên thấy hơi khó chịu.
_Hihi, chắc tại em…đói rồi đó. Há miệng ra nào.

Nói rồi Đình Phong đút ngay một miếng bánh rõ to vào miệng tôi. Kể ra thì tôi cũng thấy đói thật rồi.

_Ngon không em. Để anh đút miếng nữa nào.

Thế là tôi lại để anh đút. Đình Phong, sao anh ấy lại dịu dàng thế chứ. Tôi vừa ăn vừa cứ nhìn anh chăm chú, thật cuốn hút làm sao. Tôi chợt tưởng tượng, khéo anh có để tóc dài hay cạo trọc thì vẫn có sức hút chết người mất, hihi.

_Sao thế, thấy anh đẹp trai quá hay sao mà cứ nhìn anh thế? – anh cười cười, nhìn tôi.

Ngẩn người ra một lúc tôi mới gật đầu lia lịa. Anh cười lên trông còn đẹp hơn gấp bội khiến tim tôi không khỏi bồi hồi, xao xuyến. Hai má lúm đồng tiền làm anh lại càng đáng yêu hơn.

_Vịt con này – anh bỗng gọi tôi rồi lại thở dài – em…với tên Hạo Du kia, có quan hệ gì thế. Sao hắn lúc nào cũng bám lấy em vậy?
Tôi cầm miếng bánh, đang chực đưa vào miệng, nghe anh nói thì tí làm rơi luôn nó xuống giường. Sao bỗng dưng Đình Phong lại hỏi đến chuyện này chứ, mà lại với vẻ mặt rất nghiêm trọng. Mà, Hạo Du bám tôi ư, có tôi bám anh thì có, hic.

_Em với Hạo Du… – tôi cười gượng, biết nói sao đây, không lẽ nói là quan hệ vợ chồng TT_TT
_Em với Hạo Du…sao nữa?

Anh vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi vội quay đi không dám nhìn vào mắt anh nữa. Nó làm tôi thấy bối rối, lại lo sợ.

_Bọn em…chỉ bình thường thôi ạ.
_Em…nói dối anh sao ngốc? – anh bỗng nhìn lên trần nhà rồi thở dài – nếu bình thường thì sao em với nó suốt ngày ở bên nhau, không sợ bị hiểu lầm sao.
_Anh…em…em không thể nói được. – tôi nhìn sang anh, nói khổ sở.
_Haiz. Ừ, nếu em có điều gì khó nói thì thôi, anh cũng không hỏi nữa đâu.

Nói rồi anh bỗng đưa tay lên xoa đầu tôi, cười hiền lắm. Hiền đến nỗi tôi cảm nhận được cả nỗi buồn chất chứa trong đó. Sao tôi cứ có cảm giác, anh đã biết điều gì đó về chuyện của tôi và Hạo Du. Phải không vậy? Nếu anh thật sự đã biết, sao còn hỏi tôi? Còn nếu không biết gì, à không, rõ ràng, ánh mắt ấy nói cho tôi biết anh đã biết gì đó rồi mà, không phải do tôi nhạy cảm quá đấy chứ.

_Thôi, mình đi chơi nhé, vịt con. Em có thể dành một ngày cho anh được không? Chỉ bên anh thôi.

Đình Phong lại bỗng nhìn vào mắt tôi, nói rất lạ. Tất nhiên là tôi có thể rồi, sao anh lại dùng giọng nói và ánh mắt như đang cầu xin tôi vậy chứ. À, nhưng mà Đình Phong mới ốm dậy mà.

_Nhưng anh chưa khỏe hẳn mà. À, được thôi ạ, nhưng anh phải mặc ấm vào, vì bên ngoài lạnh lắm.

Tôi định không đồng ý nhưng thoáng thấy mặt anh xị xuống, tôi lại vội đổi ý ngay. Nhìn anh buồn tôi không nỡ.

_Vậy, đợi anh tí.

Nhìn mặt anh kìa, như con nít bị dụ dỗ cho ăn kẹo ý. Cười híp cả mắt lại chứ. Tôi ngó theo anh chạy vào trong nhà, cười tủm tỉm. Nãy giờ “tâm trạng” thế mà giờ đã hớn ha hớn hở, chuẩn bị đi chơi có khác^^. Đã lại chạy ra rồi kia kìa.

_OK, xong rồi, rất ấm nhé.

Nhìn mặt anh, tôi lại phá lên cười. Rồi tôi véo má anh một cái. Nhìn anh nhăn nhó đến là..dễ thương. Tôi nhìn anh mặt lượt…từ trên xuống dưới. Xem nào: áo len, áo khoác, mũ len…hm…hm…

_Oái, anh, khăn đâu, găng tay đâu, thế này làm sao đã đủ ấm được.
_Ơ – anh đưa tay gãi đầu gãi tai nhăn nhó – đeo mấy cái đấy vướng lắm. Với lại, anh không có.
_Oái, khăn em đan đâu rồi. – trời ơi, cái khăn tôi đan cho Hạo Du, không phải anh đã làm mất rồi đấy chứ.
_Khăn em đan anh để vào hộp cất đi rồi.
_Trời ơi – tôi thở phào rồi cười giượng – sao anh cất đi rồi, lấy ra dùng đi, nhanh lên.
_Anh sợ làm bẩn mất.
_Ngốc à. Anh mang ra đây đi, em quàng cho nhé ^.~

Rồi tôi lại nở một nụ cười “dụ dỗ con nít”. Nghe tôi, Đình Phong chạy ngay vào trong. Một lúc sau mới thấy mang cái khăn ra, giấu đâu mà kĩ thế không biết.

_Đây rồi nè. – anh đưa cho tôi, cười vui lắm.

Tôi cầm lấy cái khăn từ tay anh. Thấy nó còn mới nguyên mà xúc động tràn trề. Anh trân trọng nó đến vậy sao, chỉ là cái khăn do tôi đan thôi mà. Giá mà…Hạo Du cũng được như anh thì tốt quá.

_Cúi đầu xuống đi anh.

Bảo anh rồi, tôi liền quàng khăn qua cổ anh (phải kiễng lên đó^^). Xong xuôi rồi còn kéo khóa áo khoác lên cho anh nữa.

_Xong rồi, mình đi thôi anh.

Tôi nhoẻn cười rồi kéo tay anh đi. Sẽ lại là một ngày vui lắm đây. Ngày nào bên anh chẳng là ngày tràn ngập tiếng cười cơ chứ.
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_014
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_015Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_016Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_017



    Mon Mar 03, 2014 1:28 pm

Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0110Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0310
Nhã Thuần
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0710Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0910
Nhã Thuần
Thành viên

Thành viên
Bài viết Bài viết : 150
Point Point : 166
Được cảm ơn Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia Ngày tham gia : 26/02/2014
Đến từ Đến từ : Thung Lũng Trên Thiên Đường
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Vide10
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_010Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_011Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_012
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_013
Tiêu đề: Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau

Tiếp


3.40 p.m
Mặc dù gió vẫn thổi lạnh nhưng những tia nắng mặt trời hiếm hoi vẫn làm cho khung cảnh buổi chiều thêm lung linh. Tôi ngồi sau Đình Phong, đút tay vào túi áo anh, khẽ hát Lovely day của Park Shin Hye, cảm giác thật dễ chịu. Chợt, Đình Phong đưa tay vào túi rồi nắm chặt lấy tay tôi. Lạnh, tay anh lạnh buốt.

_Vịt con, tay anh lạnh quá, cho anh nắm tí xíu được không?
_Vâ…vâng ạ.

Tôi khẽ cười rồi lại hát: “I wanna love you, I wanna miss you…” , thấy trong lòng thoải mái vô cùng. Không hiểu sao, mỗi lúc ở bên Đình Phong, tôi thấy rất bình yên. Giá mà lúc nào cũng được ở bên anh như lúc này. Ơ, mà tôi đang nghĩ gì vậy chứ, linh tinh quá đi à, hic.

Tự “thưởng” cho mình một cái gõ vào đầu khá là đau TT_TT, tôi thôi không nghĩ vẩn vơ nữa mà ngó lên trước nói chuyện với anh:

_Mình đi đâu thế hả anh? – tôi ghé tai anh.
_Bí mật. Hì, sắp đến rồi, yên tâm, anh không bắt cóc em đâu, haha.
_Xì, còn giấu em nữa hả, ghét thế chứ.

Lần này véo má anh một phát, tôi lại nhìn ra bên đường rồi ngân nga hát:

“Near, far, wherever you are
I believe that the heart does go on
Once more you open the door
And you are here in my heart
And my heart will go on and on”

_Anh biết bài gì không anh? – tôi lại ghé tai anh, thì thầm
_Ừm, để anh đoán xem, có phải My heart will go on không nhỉ?
_Hì hì, đúng rồi, em rất thích bài này, nghe rất buồn phải không? Sao anh đoán được thế?
_Bài nổi tiếng thế mà em còn đố anh hả. Tưởng anh mù tịt về âm nhạc à, ngốc quá đi.
_Hì hì, thì,…ai biết đâu được, tưởng anh không biết mới đố chứ.

Tôi toét miệng cười, mặc dù biết Đình Phong chẳng nhìn thấy tôi cười đâu. Nhưng mà nhìn qua gương tôi cũng thấy anh đang cười kia kìa, lại lộ hai má lúm dễ thương đến chết người kia rồi >.<. Sao tự nhiên hôm nay cứ thấy anh cười là tim tôi cứ đập loạn xạ cả lên vậy chứ, hic, tội lỗi quá đi.

_Vịt con…
_Dạ?
_Mình dừng ở đây thôi, đến đây là không đi xe được nữa rồi.
_Dạ vâng.

Nghe lời anh, tôi vội trèo xuống khỏi xe. Rồi vươn vai một cái. Ngồi trên xe lâu nên cũng thấy ê ẩm hết cả người đây.

_Vịt con, anh gửi xe ở gần đây thôi, đứng chờ anh ở đây, đừng chạy lung tung nhá. Có gì gọi cho anh ngay. Anh gửi xe ở kia kìa, thấy không.

Anh chỉ cho tôi ngôi nhà ở phía xa xa. Nói là xa xa chứ chạy đến chắc chẳng mất hai phút. Thế mà anh dặn dò tôi cứ như con nít không bằng, hic, tôi lớp mười rồi đấy chứ, và anh cũng chỉ lớp mười một thôi mà.

_Anh, em không phải con nít. Anh nhanh nha.
_Ừ, nhớ đừng chạy lung tung, hì.

Đình Phong xoa đầu tôi nhẹ nhàng rồi lên xe đi. Tôi nhìn theo anh một tẹo rồi mới nhìn quanh. Khung cảnh như ở nhà quê vậy đó, nhìn đâu cũng thấy cây, nhưng toàn…trụi lá cả. Không khí thì trong lành khác hẳn với ở thành phố. Tôi nhún nhảy chút cho ấm người rồi nhìn xa xăm. Mặt trời đã không còn để lại chút tia nắng nào cho mặt đất nữa rồi. Khung cảnh yên tĩnh và ảm đạm nhưng rất nhẹ nhàng. Tôi thích cái cảm giác bình yên này, thích quá đi. Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật dài và mỉm cười thỏa mãn.


_Vịt con…

Giật mình, tôi quay người về phía có tiếng gọi, Đình Phong đang cầm trên tay một dải khăn màu đỏ, chạy về phía tôi.

_Nào, lại đây, nhóc.

Nhóc? Tôi nhăn mặt, chun mũi tỏ ý không hài lòng nhưng vẫn chạy về phía anh. Anh bỗng cầm dải khăn đưa lên bịt mắt tôi.

_Làm gì vậy, Đình Phong?
_Hihi, yên nào, anh sẽ đưa em đến một “nơi”… – anh kéo dài chữ “nơi” rồi cười – anh sẽ cõng em, nào, bám vào vai anh đi.

Tôi lúng túng làm theo lời anh, tất nhiên là không khỏi thắc mắc. Quàng tay đỡ lấy chân tôi, anh bắt đầu di chuyển. Ôi, tôi tò mò quá đi, anh đang định đưa tôi đến nơi nào mà bí mật vậy chứ.

_Em không được lén bỏ khăn ra đâu đấy vịt con.
_Vâng, em biết rồi. Nhưng còn xa không anh?
_Hì, cũng hơi xa. Cũng toàn đường núi thôi, em nhớ bám chắc vào anh nha.
_Hic, em có nặng lắm không anh? – tôi hỏi khá rụt rè.
_Không, nhẹ lắm.
_Eo, em hơi mập mà.
_Không có đâu. Nếu cứ cõng em thế này, anh cõng cả đời cũng được. Em hiểu ý anh không, vịt con?
_Không có đâu. Nếu cứ cõng em thế này, anh cõng cả đời cũng được. Em hiểu ý anh không, vịt con?
_Vịt con!!!
_Ơ, dạ dạ…

Tôi giật mình, bỗng dưng Đình Phong gọi to như quát. Tại tôi đang phải thích nghi với bóng tối nên hơi khó chịu, thành ra chẳng nghe thấy Đình Phong nói gì từ nãy, hic.

_Anh nói gì em có nghe thấy không?
_Dạ…dạ…em…không.
_Aizz…không chơi với em nữa.
_Ơ, em xin lỗi mà TT____TT, anh nói lại đi anh, nói lại đi mà.
_Không nói nữa, dỗi rồi.

Đình Phong nói rồi im lặng thật, cho dù tôi có năn nỉ anh nói lại anh cũng không nói. Hic, tôi nãy chỉ nghe loáng thoáng cái gì “em có hiểu không” hay đại loại gì đó có từ “hiểu”, nhưng lại chẳng nghe thấy phía trước là gì nên tất nhiên là không hiểu, hic hic. Hình như anh giận tôi thật rồi, không thèm nói gì với tôi nữa, huhu.

Thấy Đình Phong giận, tôi cũng không dám nói thêm lời nào. Tôi im lặng, anh cũng lặng im. Không gian yên ắng đến đáng sợ. Xung quanh chỉ còn duy nhất tiếng bước chân anh và đôi khi còn là tiếng gió xào xạc. Tôi vòng tay ôm chặt lấy anh rồi tựa đầu vào bờ vai rộng của anh, cố tưởng tượng ra khung cảnh trước mặt và hai bên.

_Ngốc, em sợ à? – ôi, cuối cùng thì Đình Phong cũng lên tiếng.
_Tại không có tiếng động gì nên…

Tôi cũng trả lời ngắt đoạn, may quá là anh lại bắt chuyện trước rồi, chắc hết giận tôi rồi đây nhỉ.

_Phía trước rồi. Mà em có lạnh lắm không? Lên trên này lạnh hơn đó.

Nghe anh nói tôi mới để ý, đúng là lạnh hơn thật, chắc là đang lên cao nên mới như vậy. Cũng tại dựa vào vai anh ấm quá nên tôi không hề thấy có cảm giác trời lạnh hơn.

_Không anh ạ, được anh cõng nên ấm lắm. Hì, Đình Phong, hết giận em rồi chứ hả?
_Chưa đâu. Tại thấy có người sợ quá cứ bám chặt lấy nên đành phải lên tiếng thôi.
_Hóa ra Đình Phong cũng biết giận. Em cứ tưởng anh không biết giận chứ. Em chưa thấy Đình Phong giận em bao giờ. Lần này mới được “trải nghiệm”.
_Hehe, thế để anh giận thêm một lúc nữa nhé.
_Aaaaaaa……, không TT_TT.
_Ngốc, anh có giận đâu, dọa em tí thôi. Đến nơi rồi đó, em xuống đi nào, cẩn thận kẻo ngã nha.
_A…vâng.

Đình Phong vừa nói vừa hạ thấp người cho tôi…tụt xuống. Chạm được hai chân xuống đất, tôi mới đứng yên để Đình Phong tháo khăn ra cho. Anh nhẹ nhàng lắm, vừa cởi vừa nói rất hào hứng:

_Vịt con, em sẽ thích nơi này lắm cho xem.

Nói rồi, anh kéo cái khăn ra. Tôi dụi dụi mắt rồi nhìn về phía trước. Trời ơi, cảnh tượng gì thế kia, cả một rừng hoa giọt tuyết, đẹp quá. Tôi lao người ra giữa rừng hoa, reo lên thích thú:

_Woa, đẹp quá, một rừng hoa giọt tuyết.

Sung sướng quá, tôi giang rộng hai tay rồi xoay tròn người, miệng cười tươi rói. Những bông hoa giọt tuyết trắng muốt, tinh khiết, mỏng manh dễ vỡ như những giọt pha lê nhưng lại ngọt lành như sữa mẹ. Tôi đưa tay hứng những giọt nước rơi ra khỏi bông hoa, trong vắt, long lanh, đẹp đến mê muội. Tôi đã từng mơ ước được ngắm nhìn một rừng hoa giọt tuyết như thế này, cuối cùng thì cũng thành hiện thực rồi. Tuyệt quá…………

_Vịt con, quay lại đây.

Nghe anh gọi tôi liền quay lại, miệng vẫn đang cười tươi lắm.

“Tách”

A, hóa ra là anh chụp ảnh tôi. Mà cảnh đẹp thế này, không chụp thì thật là phí.

_Đình Phong, chụp nào.

Tôi giơ tay hiệu Victory rồi cười toe. Anh vui vẻ đi theo rồi chụp ảnh cho tôi, chụp nhiều lắm. Tôi nhón chân qua những khóm hoa rồi đi đến bên anh:

_Anh ơi, chụp hai người nhé.

Tôi nhìn anh cười rồi nhìn về phía camera trên điện thoại anh, tay khoác tay anh. Tiếc là anh chẳng bảo trước để tôi mang máy ảnh đi.

“Tách”

_A, cho em xem ảnh nào.

Tôi kéo lấy điện thoại anh rồi xem. Ý, tôi cười xinh chưa này, anh cũng cười duyên quá, dễ thương quá (ôi, đỏ mặt ~>_<~)

_Anh ơi, thêm kiểu nữa.

Tôi giơ điện thoại lên rồi cười tươi. Đúng lúc tôi ấn nút chụp ảnh thì anh bỗng quay ra và…thơm ngay vào má tôi một cái. Tôi ngơ người mãi cho đến khi anh giành lấy cái điện thoại và reo lên:

_Ý, ảnh này đẹp quá.
Anh xem chăm chú ảnh vừa chụp rồi reo lên sung sướng. Tôi đơ người mất một lúc rồi máu dường như lúc này mới dồn lên não, kích thích dây thần kinh xấu hổ. Mặt tôi đỏ ửng lên, nóng vô cùng. Tôi vội chạy đến bên anh và định xóa ngay tấm ảnh đi.

_Anh…xóa ngay đi.
_Ơ, đẹp thế này cơ mà.

Anh cười tươi rồi giơ điện thoại ra khỏi tầm với của tôi (biết người ta thấp mà TT_TT) nhưng vẫn để cho tôi nhìn thấy. Kìa, trong ảnh, mặt tôi ngố kinh khủng, hai má lại còn đỏ dừ lên nữa chứ, hic hic, “xí” quá.

_Đình Phong, anh xóa đi mà TT_TT

Bắt ép không được, tôi chuyển sang năn nỉ vì kiễng mãi không đến được chỗ điện thoại anh đang cầm trên tay. Tôi đang đi guốc cao nữa mà.

_Không đâu, anh không xóa đâu. Đẹp thế này sao phải xóa đi chứ.

Tôi nhìn anh, mặt phụng phịu rồi ngúng nguẩy bỏ đến chỗ một mỏm đá dưới gốc cây gần đó ngồi, không thèm nói với anh lời nào. Để cho anh biết là tôi giận rồi đấy, Minh Minh này mà dỗi thì có dỗ đến sáng mai nhá. Hehe, thực ra tôi đang làm nũng với anh vậy thôi, biết là anh chiều tôi lắm mà.

Làm mặt xị xuống nhưng tôi vẫn lén đưa mắt nhìn anh. Anh đang đi đến chỗ tôi kìa, phải giả vờ giận dỗi tiếp thôi.

_Này, em xóa đi.

Anh đến trước mặt rồi chìa điện thoại cho tôi. Tôi ngước nhìn anh rồi cầm lấy nó. Biết ngay mà, Đình Phong chiều tôi lắm cơ. Tôi cố gắng bịt miệng không cười thành tiếng vì anh đã ngồi xuống ngay bên cạnh tôi đây rồi. Tôi vẫn giả giọng giận dỗi.

_Thôi, em chẳng dám xóa đâu. Anh đi mà giữ lấy. – tôi đưa lại điện thoại cho anh, không thèm quay sang nhìn lấy một cái.
_Thôi nào vịt con đáng yêu. Em đừng thế mà. Này, em xóa nó đi, em không thích thì anh chẳng giữ nữa.

Nghe giọng anh kìa, rõ ràng là anh không muốn mà. Vẻ mặt lại còn rất…đau khổ nhìn thương thương. Tất nhiên là không thể thương được, ai bảo anh dám lén thơm tôi chứ.



Tuy vậy, tôi vẫn nhoẻn cười rồi cầm điện thoại xóa ngay nó đi. Không hiểu sao xóa xong quay ra nhìn thấy Đình Phong mặt rất…gian. Khác hẳn vừa nãy, lại còn tủm tỉm cười. Nhưng tôi không để ý gì nhiều, rút điện thoại trong túi ra rồi khởi động lại xem hồi được tí pin nào chưa, bắn mấy cái ảnh sang máy. May mà được một vạch rồi đây. Hôm trước tôi đang để ảnh Hạo Du làm hình nền nhưng anh cầm máy tôi lưu số nên tôi phải bỏ vội đi, luống cuống thế nào mà xóa luôn mất, tiếc không chịu được, cũng may là tôi đã đưa nó vào laptop rồi. Thôi, cứ để luôn ảnh tôi và anh Đình Phong làm nền cũng được. Ảnh này rất đẹp.

_Oái…
_Gì thế vịt con?
_À, dạ không. Em chưa kịp để ảnh làm nền thì máy lại hết pin rồi, tắt ngấm, đen thui màn hình rồi.

Tôi đưa điện thoại ra cho anh nhìn rồi lại nhanh tay cất lại vào trong túi. Tôi ngồi dựa vào gốc cây đằng sau. Thấy Đình Phong đang nhìn xa xăm lắm, mặt cứ buồn buồn. Tôi liền huơ tay trước mặt anh. Thế mà không hiểu anh đang nghĩ gì mà một lúc sau mới như tỉnh lại. Anh quay sang tôi, cười rất hiền:


_Vịt con, em có thích nơi này không?
_Có chứ ạ, đẹp lắm mà. Những bông giọt tuyết này thật đáng yêu làm sao anh nhỉ?
_Ừ, nhưng không bằng em.

Đình Phong nói một câu vô cùng thản nhiên, khuôn mặt dường như không biểu lộ tí cảm xúc nào luôn. Khen người khác mà giữ vẻ mặt này là sao, hic.

Nhưng được khen ai chẳng ngại. Tôi xấu hổ, nên im bặt. Một lúc sao, lại nghe thấy tiếng anh hỏi tôi:

_Hoa giọt tuyết tượng trưng cho sự an ủi và niềm hi vọng, em biết không?
_Dạ có, em thích loài hoa này mà. – tôi cười hào hứng.
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_014
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_015Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_016Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_017



    Mon Mar 03, 2014 1:29 pm

Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0110Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0310
Nhã Thuần
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0710Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0910
Nhã Thuần
Thành viên

Thành viên
Bài viết Bài viết : 150
Point Point : 166
Được cảm ơn Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia Ngày tham gia : 26/02/2014
Đến từ Đến từ : Thung Lũng Trên Thiên Đường
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Vide10
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_010Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_011Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_012
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_013
Tiêu đề: Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau

Tiếp


Rồi bỗng Đình Phong lại nhìn xa xăm. Anh cầm lấy tay tôi, đan vào tay anh. Tôi chưa kịp hỏi gì thì lại thấy Đình Phong lên tiếng. Một câu rất vu vơ.

_Sắp đến giáng sinh rồi nhỉ?
_Dạ vâng.

Tôi nhoẻn cười. Nhắc đến giáng sinh trong lòng lại thấy vô cùng háo hức. Hôm đó chắc tôi sẽ về nhà, ăn tiệc với bố mẹ tôi như mọi năm, nhận quà,…Nghĩ đã thấy thích lắm rồi.

_Giáng sinh năm nào anh cũng chỉ có một mình.
_Ơ, sao thế ạ.

Tôi sửng sốt. Giáng sinh mà chỉ có một mình là sao chứ. Bố mẹ anh…À, bố mẹ anh…Nghĩ rồi tôi cũng thấy buồn buồn. Là họ đã bỏ anh hả, đi với…người tình của họ sao? Giáng sinh sao lại để anh ở nhà một mình chứ. Tôi siết chặt tay anh, rồi dựa vào người anh. Giọng Đình Phong lại vang lên, trầm ấm:

_Hì, lúc nào cũng như vậy mà. Nhưng giáng sinh là buồn nhất, vì…đến cả người làm người ta cũng xin nghỉ.

Giọng anh vang lên rất buồn bã, mắt cụp xuống chứ không còn nhìn xa xăm nữa. Tôi cảm tưởng như sắp có cái gì ươn ướt chảy ra từ mắt anh vậy. Nhưng rồi bỗng anh quay sang nhìn tôi, cười. Nhưng mà, cười như mếu.

Tôi xoa đầu anh:

_Năm nay có em nè. Em ở bên anh mà.
_Em không ở bên gia đình em sao.
_Ơ, thì có…

Tôi cũng cụp mắt. Nếu giáng sinh không về, mà lại đi chơi với anh Đình Phong, bố mẹ tôi biết có sao không nhỉ, cũng không thể đưa anh về nhà cùng được. Nhỡ rồi, mọi người lại hỏi Hạo Du đâu không đi cùng thì lại còn rắc rối hơn, liên lụy đến cả Hạo Du nữa. Nhưng mà nhìn mặt anh kìa…

Tôi lén quay sang nhìn Đình Phong. Anh không còn nhìn tôi nữa nhưng tay vẫn siết chặt tay tôi. Thực ra, tôi năm nào cũng ở bên bố mẹ nên chẳng thể hiểu hết được nỗi buồn của anh lúc này. Thấy anh buồn nên cũng buồn theo thôi. Tôi chẳng thích nhìn thấy Đình Phong buồn tí nào, thà anh cứ cười, như mếu còn hơn TT_TT

_Sao chúng lại chịu lạnh giỏi thế nhỉ – anh chỉ ra những bông hoa giọt tuyết, rồi hỏi – anh…thì sợ lắm. Lạnh lẽo, nghĩ đến…đã thấy sợ rồi.

Anh quay sang nhìn tôi. Mắt buồn, sâu thẳm. Tôi gật gù rồi ôm chặt lấy anh, thì thầm vào tai:

_Bây giờ anh có em rồi cơ mà, có còn thấy lạnh lẽo nữa không? Em…lúc nào cũng có thể ở bên anh được.
_Ngốc, nói mà chẳng suy nghĩ gì cả. Có thật là thế không?

Tôi buông anh ra rồi nhìn vào mắt anh. Đúng là tôi chẳng suy nghĩ gì cả, những lúc phải ở nhà nấu cơm cho Hạo Du thì làm sao tôi có thể ở bên anh được chứ, ngốc quá đi.

_Thì…lúc nào anh cần.
_Lúc nào anh chẳng cần em.

Đình Phong nói rồi đứng lên luôn, vươn vai một cái rồi anh nói:

_Mình về nha, càng tối càng lạnh đấy, nhỡ để em cảm thì chết.

Rồi anh kéo tay tôi đi. Đi theo anh mà tôi vẫn chẳng hiểu câu nói vừa nãy của anh có ý gì cả. Lúc nào Đình Phong cũng cần tôi cơ à. Nhưng mà làm sao lúc nào tôi cũng ở bên anh được chứ. Đình Phong đúng là ngốc hơn cả tôi nữa. Biết vậy rồi mà còn nói thế. Đúng là ngốc thật.

_Đình Phong, anh ngốc quá đi.
_Em mới là vịt ngốc ý. Chẳng hiểu ý anh tẹo nào.
_Em hiểu mà.
_Thế là sao. Em bảo em hiểu thì em nói xem, anh nói vậy có nghĩa gì.
_Thế thì em mới nói anh ngốc, biết em không thể lúc nào cũng ở bên anh rồi mà còn nói vậy à.
_Thế lí do cho việc em không thể lúc nào cũng ở bên anh là gì?
_Thì...em còn phải ở nhà nấu cơm nữa.
_Haha, đúng là vịt ngốc mà.

Đình Phong nói rồi bỗng cười vang.Tôi vẫn không hiểu gì cả. Ý anh không phải như vậy sao?


Đi theo anh, đến lúc đã ra khỏi rừng giọt tuyết rồi mà tôi vẫn ngoái đầu lại nhìn một lần nữa. Những bông giọt tuyết trắng tinh khôi, như những chiếc đèn, làm sáng trưng cả một góc rừng. Có lẽ tôi sẽ nhớ mãi mất thôi.
7 p.m
_Vịt con, em thích ăn bánh gì?
_Kem socola dâu tươi.
_Lúc nào cũng socola thôi.

Đình Phong nhìn tôi cười hiền rồi véo má tôi một cái. Bọn tôi đang ở trong một siêu thị (không lớn lắm) để mua nguyên liệu làm bánh kem vì anh đã hứa đãi tôi một cái bánh kem to đùng theo ý tôi (nguyên văn lời anh^^). Mà tôi cũng có thứ cần mua đây.

_Ơ, vịt con. Đi đằng này cơ mà.
_Anh cứ đi mua đi, em mua cái này một tí.

Cười toe rồi tôi chạy luôn đi. Tôi định mua cho Đình Phong một đôi găng tay. Đây rồi, găng tay nam…Xem nào, sao nhiều thế này, phải chọn cho anh một đôi màu…đen, dày nữa thì mới ấm được. Tôi xem xét tất cả các tiêu chí rồi ngó lên ngó xuống tìm kiếm đôi phù hợp. Vất vả ra phết đấy tại vì mấy đôi trên cao tôi chỉ kiễng lên xem mà không với tới. Cuối cùng thì tôi cũng tìm được một đôi hợp ý mình. (Lén) đeo thử vào thì thấy vô cùng ấm. Tôi thích chí cầm đôi găng tay chạy luôn, cười mãn nguyện. Ra khỏi gian hàng, bỗng nhiên tôi khựng lại, vì một ý nghĩ vừa thoáng qua. Liệu tôi có nên mua tặng Hạo Du một đôi không nhỉ. Đắn đo một hồi, tôi liền quay lại và chọn đôi giống Đình Phong cho anh rồi chạy một mạch ra quầy thanh toán. Biết ngay Đình Phong đang chờ tôi kia rồi.

_Vịt con, em làm gì lâu vậy. Anh chờ lâu lắm rồi nè.

Trước mặt bao nhiêu người mà anh gọi tôi là vịt con, hic hic, ngượng quá.

_Hì, anh tính tiền xong chưa, ra ngoài trước đi.
_Ơ, em mua gì thì để anh thanh toán luôn thể. Mấy cái này anh trả rồi.
_Không, không được. Em sẽ tự trả mà.

Nói rồi, tôi liền đẩy luôn anh ra ngoài, không quên nháy mắt một cái. Để anh đi xa rồi tôi mới để hai đôi găng tay lên quầy tính tiền. Bỗng chị nhân viên siêu thị hỏi một câu làm tôi vô cùng bối rối.

_Người yêu cô bé đó hả?
_Ơ, dạ…đâu…đâu ạ. – tôi xua tay rối rít – đấy…đấy…là…là…anh trai em đấy ạ. – tôi gượng cười, hai má hồng lên vì xấu hổ.
_Anh trai à, có vẻ không giống lắm nhỉ?

Chị ấy vừa nói vừa cười khúc khích làm tôi lại càng lúng túng. Tôi vội trả tiền rồi xách hai túi quà chạy thẳng. Thấy ngại quá chừng à, hic hic.

Ra đến cổng siêu thị, tôi đã thấy Đình Phong đứng chờ mình ở ngoài. Tôi vỗ vai anh một phát, rồi cười toe:

_Đi thôi anh^^
_Em mua gì vậy.
_À, linh tinh ạ.

Tôi vừa nói vừa trèo lên xe.

_Đi luôn thôi anh. Em rét lắm rồi.
_Ôm lấy anh cho ấm.

Đình Phong nói rồi cười. Anh không bảo tôi cũng làm thế, trời càng tối càng rét thế này, cái áo khoác bông đỏ của tôi không còn đủ giữ ấm cho tôi được nữa. Tay đeo găng cũng lạnh nên ngồi sau tôi toàn xỏ tay vào túi áo anh rồi dựa vào lưng. Mà đó cũng chẳng gọi là ôm nhỉ.

Về đến trường, chờ anh cất xe rồi chúng tôi mới lên phòng. Tôi đứng ngoài, để anh mở cửa mới vào được nên thấy cứ rét run lên, gió thổi cứ như muốn cuốn tôi đi luôn vậy. Bước được vào phòng rồi mới thấy sao mà hạnh phúc quá, đóng kín cửa, gió không lọt được vào nên ấm hơn hẳn. Đình Phong vừa vào nhà, mới kịp tháo giày đã chạy thẳng vào trong phòng tắm không biết làm gì. Mà nhìn môi anh tím tái cả đi vì rét, tôi thương quá.

Tôi ngồi xuống giường, xoa xoa hai tay vào nhau cho đỡ lạnh. Chợt thấy Đình Phong đi ra, bê theo một chậu nước, đặt xuống dưới chân rồi bảo tôi:

_Em ngâm chân vào đây cho đỡ lạnh. Anh sẽ làm bánh trước.
_Ứ, em làm với. – tôi bướng bỉnh.

Nói rồi, tôi đứng dậy ngay và theo anh vào bếp, để mặc chậu nước ấm anh bê ra cho tôi. Ai lại ngồi ngâm chân cho đỡ lạnh trong khi anh phải làm bánh cho tôi được chứ.


Tôi đứng bên anh, xem xét những thứ anh vừa mua về. Nhiều đồ lắm: trứng, bơ, bột ca cao, bột mì,…cả socola đây rồi. Woa, nhìn hộp dâu tây này, quả chín mọng,  nhìn mới thích mắt làm sao.


Săm soi một hồi, tôi mới quay sang anh. Anh đang lấy dụng cụ ra, sao có mấy cái nhìn hay thế nhỉ.

_Anh ơi, làm gì đầu tiên. – tôi tò mò.
_Hì, trước tiên là phải làm vỏ bánh. Đưa cho anh gói bột mì nào, cả trứng nữa. Em giúp anh xắt nhỏ bơ rồi để vào cái bát này cho anh. À, đeo cái tạp dề này vào, găng tay anh để bên cạnh kia kìa.

Tôi răm rắp làm theo lời anh, anh cứ như một đầu bếp thực thụ ý, nhìn oai quá đi, có cả mũ kìa.

_Anh, sao em không có mũ.

Tôi vừa xắt bơ vừa hỏi anh.

_Thì anh là bếp trưởng, em là phụ bếp.
_Ớ…ứ, em thích làm bếp trưởng giống anh cơ. – tôi nũng nịu.
_Ừ, được rồi đây, bếp trưởng nhé…

Nói rồi anh đội mũ lên đầu tôi rồi còn lè lưỡi trêu tôi nữa cơ. Ôi, nhìn anh, đẹp, kinh khủng >_<.

Tôi thích thú cười híp cả mắt. Bây giờ tôi là bếp trưởng đấy, còn anh chỉ là phụ bếp thôi đó, oai chưa, hihi.

Tôi vừa tủm tỉm cười vừa ngó sang anh. Anh đang làm gì thế nhỉ.

_Anh, anh đang làm gì đó?
_Anh đang đánh trứng với đường cho nó mịn và nhuyễn ra, còn làm vỏ bánh mà. Mà em làm tiếp đi chứ, lại lười rồi.

Tôi nhìn anh rồi gật đầu lia lịa. Vừa làm vừa nhìn sang anh. Tôi thấy anh làm vô cùng chuyên nghiệp luôn ý. Mà lần trước sang nhà tôi, anh cũng nấu ăn rất ngon.

_Đình Phong, sao anh nấu ăn giỏi thế?

Anh quay sang tôi, tủm tỉm cười.

_Nấu cho vợ anh ăn.
_Vợ anh á? Anh có vợ rồi à. – tôi ngơ người. Mắt mở tròn hết cỡ. Không lẽ anh cũng giống như tôi?
_Ngốc thế. Sau này cơ mà. Thế em có thích ăn đồ ăn anh nấu không?
_Dạ có. – tôi thành thật.
_Thế thì làm vợ anh đi.




_Vợ anh? – tôi vẫn tròn mắt. Tôi làm vợ Hạo Du rồi sao có thể làm vợ anh nữa. Tuy Hạo Du không biết nấu ăn nhưng tôi yêu anh ấy lắm lắm.
_Hì, nhìn mặt em kìa. Thôi, tập trung vào chuyên môn đi nhóc.

Đình Phong bỗng gọi tôi là nhóc rồi xoa đầu tôi rất dịu dàng. Tôi cười hì hì, rồi lại quay lại tiếp tục xắt bơ. Miếng bơ vàng rộm, thơm ơi là thơm. Nhìn mà ứa nước miếng à.

Đang xắt bơ, tôi bỗng nghĩ về câu nói lúc nãy của Đình Phong. Tự nhiên anh bảo tôi làm vợ anh, vẻ mặt đó, chẳng giống như đùa. Hihi, chắc là anh chỉ trêu tôi thôi. À, mà chẳng phải Đình Phong đã có người yêu rồi sao, đấy, thế mà còn đùa tôi. Cái chị gì gì đó ở cùng lớp với anh. À, hình như tên Nhi Nhi gì đó. Tôi vẫn còn quên chưa “tính sổ” với Đình Phong nữa. Anh dám kêu với tôi là anh vẫn chưa yêu ai.

_Đình Phong…

Làm bộ mặt nghiêm trọng nhất có thể, tôi quay sang gọi anh, giọng nghe rất…hoành tráng.

_Gì em?

Đình Phong quay sang nhìn tôi, hiền lành, còn cười. Tôi hóa ra như người đang định bắt nạt anh vậy TT_TT

_Sao lần trước anh bảo với em chưa yêu ai bao giờ. Yêu ai rồi đúng không? – tôi vẫn hết sức…hùng dũng.
_Anh á. Tự nhiên hỏi lạ nhỉ. Mà anh chỉ bảo là trước kia anh chưa yêu ai, chứ anh đâu có nói bây giờ anh chưa yêu ai.

Trái lại với tôi, Đình Phong vẫn vừa nói vừa cười. Anh còn nhìn chăm chăm vào mắt tôi như…như…trêu ngươi vậy. Hóa ra tôi bị anh lừa, hic hic. Nhưng mà đúng thật, anh chỉ nói là trước kia anh chưa yêu ai chứ có bảo là bây giờ anh chưa có người yêu đâu. Chỉ có tôi ngốc nghếch nên mới hiểu lầm anh. Thế mà còn định làm vẻ mặt oai hùng định đi…bắt nạt anh đây, hic hic. May chưa nói ra cái gì “to lớn”, haiz.

Tôi thở dài thượt, lại nhìn miếng bơ ở phía dưới, lại tiếp tục xắt. Cứ buồn buồn, chẳng hiểu sao. Mà cái chị người yêu của anh, lần trước đã bảo tôi không được tiếp xúc với anh nữa. Tại tôi rất yêu quý anh, vậy nên cứ gần gũi anh chẳng để ý gì. Với lại Đình Phong cũng rất tốt với tôi nữa. Giờ anh có người yêu rồi, có lẽ tôi nên…bớt thân với anh nhỉ. Haizzzzzzzzzzz………

_Thở dài hoài thế vịt ngốc. Em không cần xắt nhỏ quá thế kia đâu, chỉ cần thế nào cho nó dễ mềm ra là được.

Tôi vâng lí nhí. Vẫn thấy buồn buồn sao à, không thể hiểu nổi nữa. Tôi thở dài thượt mấy cái liền. Chăm chú làm cuối cùng thì cũng xong, miếng bơ đã được xắt nhỏ, và mềm lắm rồi đây này, nhìn ngon vô cùng à. Tôi lấy đũa chọc chọc nó rồi đưa lên miệng mút thử. A, bơ này, ngấy quá >.<
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_014
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_015Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_016Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_017



    Mon Mar 03, 2014 1:31 pm

Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0110Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0310
Nhã Thuần
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0710Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0910
Nhã Thuần
Thành viên

Thành viên
Bài viết Bài viết : 150
Point Point : 166
Được cảm ơn Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia Ngày tham gia : 26/02/2014
Đến từ Đến từ : Thung Lũng Trên Thiên Đường
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Vide10
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_010Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_011Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_012
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_013
Tiêu đề: Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau

Tiếp


Sau hồi “thử nghiệm”, tôi đưa luôn cho Đình Phong rồi chạy sang bên anh. Anh đổ bơ vào hỗn hợp trứng–đường–bột mì kia cùng với bột ca cao. Lại khuấy đều lên, nhìn mà…chóng cả mặt @.@.

_Sao anh khuấy nhẹ tay thế, thế thì bao giờ mới được.
_Hì, nếu em làm mạnh tay thì khi làm bánh sẽ cứng, hiểu chưa.

Tôi nhìn anh, ánh mắt rất ngưỡng mộ. Đình Phong cái gì cũng hiểu biết hết á, anh giỏi thật là giỏi luôn. Tôi gật gù nhìn anh làm, thích lắm, muốn phụ giúp một tay nhưng chờ mãi chẳng thấy anh nhờ tôi việc gì. Tôi đứng ỉu xìu luôn vì chán.

_Vịt con, sao thiếu tinh thần thế. – Đình Phong quay ra nhìn tôi, cười cười, chắc tay anh đang làm nên không đưa lên xoa đầu tôi được.
_Em chán. Anh cứ làm một mình. – tôi xị mặt.
_Hì, được rồi, em vào kia lấy một cái khuôn em thích rồi mang ra đây cho anh. Có hai cái ở đó đấy.

Nghe Đình Phong nói, tôi hào hứng chạy vào ngay, rất hăng hái. Ở đây có một khuôn tròn và một khuôn hình trái tim. Tất nhiên là tôi chọn cái trái tim rồi. Nhanh nhảu mang ra cho anh, tôi cười rất tươi:

_Anh ơi, anh làm bánh nhiều lắm rồi à.
_Cũng vài lần thôi – nói rồi anh quay ra nhìn tôi cười, tay vẫn đang đổ “đống” bột vào khuôn – xong phần vỏ rồi, bây giờ anh em mình sẽ cho nó vào lò nướng nhé.

Tôi đi vội theo chân anh rồi chăm chú nhìn anh để khuôn bánh vào lò. Anh bảo trong lúc chờ bánh chín (30 – 35 phút) thì tôi và anh có thể nghỉ ngơi^^. Đợi anh cất chậu nước xong đi ra, tôi liền đưa túi quà cho anh, cười tươi rói:

_Anh, quà của anh nè.
_Gì cơ, tặng anh hả? – anh hớn hở cầm lấy túi quà tôi đưa.
_Anh mở ra đi.

Tôi mỉm cười rồi nhìn anh háo hức lấy đôi găng tay ra. Có vẻ như anh thích nó lắm, cứ cười suốt thôi. Mà anh cười, lại trông vô cùng hạnh phúc, vì trong mắt như có hàng vạn những tia sáng lấp lánh vậy, làm cho khuôn mặt anh lại càng trở nên đẹp hơn.

Không biết…lúc tôi tặng Hạo Du có như vậy không nhỉ? Có lẽ…là không rồi, haiz.

_Vịt con, sao thế, sao em lại thở dài? – anh xua tay trước mặt tôi làm tôi chợt tỉnh.
_À không. Anh đeo thử đi anh. Em xem có đẹp không nào.

Đình Phong quay ra nhìn tôi, cười rạng rỡ. Anh đeo thử ngay đôi găng tay vào, cẩn thận, nhẹ nhàng, rồi lại quay ra nhìn tôi, cười rạng rỡ.

Tôi cũng cười:

_Hì, hợp với anh lắm.
_Thật hả. Đây…là nhân dịp gì thế? – anh mân mê đôi găng tay, hỏi tôi.
_À, nhân…một ngày đi chơi với anh, hì hì.
_Cám…cám ơn em nhiều lắm…

Xem anh kìa, cảm động đến không nói thành lời luôn nữa. Tôi cứ thấy anh nhìn vào đôi găng tay đầy…âu yếm. Lại đeo suốt, không chịu tháo ra nữa. Anh thích nó đến vậy sao.

_Đình Phong, anh thích găng tay đến thế à.

Tôi gõ gõ vào vai anh.

Rồi anh quay sang tôi. Khuôn mặt bỗng dưng không còn rạng rỡ, lại còn có phần ủ rũ. Sốt sắng, tôi hỏi ngay:

_Ơ, Đình Phong, sao thế. Anh không thích kiểu này à?

Anh chỉ lắc đầu, hồi lâu mới nới. Giọng anh nghe rất xúc động:

_Không…tại…chẳng mấy khi được nhận quà…nên…

Tôi nhìn anh. Vốn định hỏi vào những dịp như sinh nhật, giáng sinh…thì sao, nhưng tôi lại thôi. Chắc là tại bố mẹ anh…Có lẽ, họ chỉ đưa anh tiền rồi thôi. Anh…quả thực là một đứa trẻ thiệt thòi

_Hì, vậy thì lần sau, chẳng cần dịp gì, em cũng sẽ mua quà tặng anh, nhé.
_Cám ơn em nhiều lắm.

Đình Phong vừa nhìn tôi vừa nói, mắt sáng như sao đêm vậy. Những niềm vui của anh đúng là nhỏ bé làm sao. Nghe được tặng quà mà vui đến như vậy, vậy thì tôi cũng sẽ cố gắng làm anh vui thật nhiều. Tôi hứa đấy.

Ngồi với tôi một lúc, Đình Phong nhìn đồng hồ rồi đứng dậy. Anh bảo bánh chắc chín rồi nên tôi theo anh luôn vào. Anh đeo găng tay làm bếp rồi “bắc” cái bánh ra. Ôi, thơm và nhìn ngon quá chừng. Anh để nó nguội rồi kéo bánh để lên một tấm giấy lót rất lớn và bảo tôi cùng làm “áo” cho bánh với anh, tức là lớp kem phủ bánh ý mà. Tôi nhìn anh chăm chú, anh làm trông rất thành thạo, hihi.


_Vịt con, em cho miếng socola vào cái xoong nhỏ kia rồi đun nhỏ lửa cho socola chảy ra giúp anh. Anh sẽ mặc áo vào cho vỏ bánh trước, hì hì.

Tôi gật đầu liền rồi làm theo anh chỉ, không quên ngó sang anh. Anh đang phết kem cho bánh, nhìn nó bây giờ hấp dẫn lắm rồi đó. Chờ một lúc, anh mới lấy socola tôi đun, nhúng từng quả dâu vào đó rồi để lên mặt bánh. Ôi, nhìn cái bánh yêu quá đi cơ, chắc không nỡ ăn mất, hic. Tôi chạy qua chạy lại chờ anh trang trí xong. Anh bảo trời lạnh nên không cần cho vào tủ lạnh mà có thể ăn luôn. Cuối cùng thì anh cũng bê cái bánh ra “trình” trước mặt tôi, nhìn ngon chết mất >_<

_Vịt ngốc, đây là quà cho em đó. Nào, em ăn thử đi.

Vừa nói anh vừa cắt cho tôi một miếng bánh. Tôi ngắm nó mãi rồi mới đưa vào miệng. Ui, ăn y hệt ở cửa hiệu luôn đó, ngon lắm lắm.

_Em, ngon chứ? – anh nhìn tôi, chờ đợi.

Tôi cắn một miếng bánh nữa rồi mới gật đầu, ngon ghê cơ.

_Anh cũng ăn đi ạ, hì hì.
_Không, em ăn đi, quà cho em cơ mà. – anh cười hiền.

Tôi đang nhìn miếng bánh, thấy anh bảo không ăn liền ngẩng lên…lườm anh. Rồi tôi dùng tay quệt luôn một miếng kem rồi…phết ngay lên mặt anh.

_Không ăn này. – tôi lè lưỡi, cười gian.

Đình Phong đưa tay sờ lên kem, rồi bỗng bôi ngay nó lên mặt tôi. Thế là tôi không chịu thua cầm thìa kem chạy vòng quanh đuổi anh để trát kem lên mặt anh. Thế là hai bọn tôi cùng đuổi nhau chạy ra chạy vào.

Đúng lúc tôi đang quay lại bôi kem lên mặt anh thì bỗng…tôi vấp hai chân vào nhau và ngã ngửa ra sau, chỉ còn biết nhắm tịt mắt chờ tiếng “rầm” của cơ thể tôi đổ xuống. Nhưng may sao có một bàn tay nào to lớn lắm đỡ lấy lưng tôi. Hình như là tôi đã ngã xuống giường rồi thì phải. Đơ người mất một lúc, tôi mới mở mắt ra nhìn. Và, tôi bắt gặp ánh mắt của anh. Đôi mắt nâu nhìn tôi dịu dàng, âu yếm lại ngập tràn tình yêu thương. Tôi cũng nhìn vào mắt anh. Tim tôi, nó lại bắt đầu loạn nhịp rồi, hai má tôi nóng bừng và cơ thể tôi run lên vì bối rối. Tôi nhìn anh rồi nhắm mắt, để cảm nhận được cái ôm chặt hơn của anh và cả hơi thở của anh ngày càng gần hơn. Tôi gần như nghẹt thở, tim đập dồn dập dồn dập. Tôi không biết mình đang mong chờ gì ở anh nữa, một nụ hôn ngọt ngào chăng? Có phải không vậy. Ôi, lí trí của tôi, nó không còn tỉnh táo nữa rồi, chỉ có con tim là đang rạo rực vì anh thôi.
Bỗng, anh lỏng dần tay và buông hẳn tôi ra. Tôi nằm phịch một cái xuống giường. Sau một vài giây bối rối, tôi mở to mắt và nhìn xung quanh, anh đang ngồi bên cạnh nhưng quay lưng lại với tôi.

_Vịt…vịt con, mình phải ăn bánh thôi, không nó cứng mất bây giờ.

Có lẽ anh cũng bối rối vì chuyện vừa rồi. Tim tôi cũng chưa khỏi loạn nhịp đây.

_Vâng…vâng ạ.

Rồi tôi và anh cùng đút bánh cho nhau. Anh không nói gì về chuyện vừa nãy nữa nên tôi cũng thế. Cử chỉ bây giờ có hơi gượng gạo vì cả hai đều vẫn còn đang ngại ngùng. Về phần tôi, tôi còn thấy xấu hổ nữa. Tôi mong chờ gì ở Đình Phong chứ, khi mà thấy anh buông tôi ra tôi lại có cảm giác hụt hẫng. Phải rồi, anh đã có người yêu, sao có thể làm thế với tôi được. Tôi cũng đã có chồng là Hạo Du, đâu phải là tôi không yêu anh ấy.

Haiz, nhưng mà…nếu lúc đó anh có hôn tôi thật, thì không biết sẽ còn chuyện gì xảy ra nữa khi mà lí trí đã không còn làm chủ được bản thân tôi.

Ngồi ăn hết sức im lặng trên giường, ăn hết được một nửa trái tim, tôi bắt đầu thấy no no, Đình Phong cũng không ăn nữa từ nãy. Tôi thở hắt một cái, rồi nhìn anh, cười tươi:

_Anh ơi, em no rồi.
_Vẫn còn một nửa cơ mà, em ăn thêm đi chứ. – anh nói mà mắt không nhìn vào tôi.
_Nhưng em thấy no rồi, hì.
_Ừ, vậy thôi. Thế tí em mang bánh về nhé, bỏ đi cũng phí, anh không hay ăn đồ ngọt, hì.
_Vâng ạ.

Tôi nhoẻn cười, nhìn anh cười gượng mà buồn cười quá, chưa bao giờ thấy anh như vậy. Má Đình Phong lại còn đỏ đỏ nữa chứ, à, không, hình như, cả mặt anh.

Tôi vội đưa tay lên sờ trán anh. Ôi, Đình Phong lại sốt rồi thì phải, thấy hơi nóng nóng. Tôi đưa tay lên sờ trán mình thì thấy anh đúng là nóng hơn hẳn.

_Hic, Đình Phong, anh lại sốt rồi. Người anh nóng lắm.
_Anh thấy bình thương mà, chỉ…hơi mệt thôi.
_Hic, tại anh mới khỏe mà đã đi ra ngoài lạnh thế rồi. Cô y tế chẳng bảo phải giữ ấm người đó sao. Để em vào lấy khăn ướt chườm cho anh.
_Hì, không sao đâu. Chắc là chỉ sốt nhẹ thôi ý mà.
_Không được. Anh ngồi đấy chờ em.
_Không sao đâu. Anh còn phải dọn dẹp đồ trong bếp nữa, bừa bộn lắm.
_Haiz. Thôi được rồi, vậy anh đi nghỉ tí đi. Để em dọn dẹp đồ trong bếp rồi ra với anh.
_Ơ, không được, cứ để đấy anh dọn cho.
_Nào, em nói có nghe không. Nằm nghỉ tí đi. Dọn rồi em ra. Yên tâm, việc dọn dẹp với em là rất đơn giản mà.

Tôi cười nhẹ rồi sắn tay áo vào bếp ngay, không để Đình Phong nói thêm gì. Đứng ở trong ngó ra, thấy Đình Phong đã chịu nằm xuống giường, tôi mới yên tâm mà bắt đầu rửa dọn.
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_014
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_015Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_016Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_017



Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0110Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0310
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0710Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Ava_0910
Sponsored content

Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Vide10
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_010Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_011Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_012
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_013
Tiêu đề: Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau

Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_014
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_015Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_016Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Page 2 Thtx_017



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 2 trong tổng số 5 trang]

Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4, 5  Next

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết