Sat May 03, 2014 10:55 am

Đất thánh - Vùng đất của âm linh Ava_0110Đất thánh - Vùng đất của âm linh Ava_0310
๖ۣTuấn๖ۣۜTrần
Đất thánh - Vùng đất của âm linh Ava_0710Đất thánh - Vùng đất của âm linh Ava_0910
๖ۣTuấn๖ۣۜTrần
[Anh Tuấn] BQT CityFun

[Anh Tuấn] BQT CityFun
Bài viết Bài viết : 305
Point Point : 740
Được cảm ơn Được cảm ơn : 6
Ngày tham gia Ngày tham gia : 20/04/2014
Đến từ Đến từ : Thiên Đường
Đất thánh - Vùng đất của âm linh Vide10
Đất thánh - Vùng đất của âm linh Thtx_010Đất thánh - Vùng đất của âm linh Thtx_011Đất thánh - Vùng đất của âm linh Thtx_012
Đất thánh - Vùng đất của âm linh Thtx_013
Tiêu đề: Đất thánh - Vùng đất của âm linh

Bắt vội chuyến xe cuối cùng, Minh vội vã khoác lên vai chiếc ba lô rồi bước từng bước lên xe, cậu đang trên đường trở về quê nhà sau khi đã hoàn thành xong khóa học tại Sài Gòn.
Cậu đang rất nóng lòng muốn gặp lại ba mẹ của mình, vừa thi xong là cậu gấp rút thu xếp mọi việc để trở về ngay,cứ tưởng là sẽ không kịp chuyến xe rồi chứ. Cũng may đây là chuyến cuối cùng vào ban đêm nên cũng còn vài chổ còn trống, Minh vội đi xuống phía cuối xe, ở đó hiện tại vẫn còn một chổ ở hàng gần cuối. Men theo con đường giữa hai hàng ghế, đến đó Minh nhìn thấy một thanh niên mặc áo khoác màu đen trùm kín đầu đang ngồi phía trong, kì lạ là anh ta không hề xoay mặt sang nhìn Minh cho dù cậu đã đứng sát bên cạnh gã, anh ta cũng không hề mang theo hành lý, chỉ ngồi đó rồi cúi đầu xuống như nhìn cái gì đó ở phía dưới.
 
“Anh gì ơi, chổ này có ai ngồi chưa? Em có thể ngồi ở đây được không?
 
Không một câu trả lời nào, chỉ thấy hắn gật đầu một cái rồi lại tiếp tục cúi mặt xuống dưới. Nhìn xung quanh, Minh thấy mọi người nhìn vào cậu bằng ánh mắt khác thường, có lẽ là do anh đã hơi lớn tiếng làm họ khó chịu. Nghĩ vậy, Minh chỉ lắc đầu rồi ngồi xuống ghế bên cạnh. 
 
Xe bắt đầu chạy, dọc đường Minh cũng hay nhìn sang phía anh ta để quan sát, cậu cảm thấy có điều gì đó không đúng ở người “hàng xóm” này, cũng nhiều lần Minh cố tìm cách nhìn rõ gương mặt của anh ta nhưng đều vô dụng, anh ta hết cuối đầu rồi lại nhìn ra cửa sổ khiến cậu không tài nào nhìn rõ được khuôn mặt. Nản lòng, cậu không thèm lý gì đến gã nữa mà lấy tai nghe ra cắm vào điện thoại, bắt đầu thưởng thức âm nhạc. Minh có một thói quen, mà không biết là thói quen hay là một chứng tật nữa, đó là lên xe cậu không bao giờ ngủ được, vì thế mỗi lần về thăm nhà cậu đều thức trắng cả đêm để nghe nhạc hoặc là nhìn ngắm cảnh vật ban đêm. Xe đi được một lúc thì người thu vé bắt đầu đi từ trên xuống để thu tiền vé từng người, Minh cầm tiền đưa cho anh ta rồi xoay qua nhìn gã bên cạnh, hắn ta dường như chẳng để ý đến anh chàng thu vé, vẫn cứ xoay mặt ra ngoài cửa sổ, càng ngạc nhiên hơn khi anh chàng bán vé cũng không gọi cậu ta trả tiền mà lại xoay mình bước đi về.
 
“Chắc là cậu ta đã mua vé từ trước rồi” – Minh thầm nghĩ.
 
Xe bắt đầu ra khỏi thành phố, đường sá ban đêm nên cũng khá trống trải, xe cũng chạy nhanh hơn bình thường khá nhiều, quang cảnh xung quanh hiện giờ chỉ còn lại những hàng cây nối tiếp nhau kéo dài dường như là vô tận, nhà cửa xung quanh cũng không còn là những ngôi nhà cao tầng nữa mà thay vào đó là những ngôi nhà gỗ có phần đơn sơ, mộc mạc hơn rất nhiều, xa xa mới có một quán hàng còn mở cửa để tiếp những khách vãng lai vào ban đêm. Dù đang là ban đêm, lại là vùng thôn quê nghèo nàn, không nhà cao tầng, không ánh đèn lấp lánh như ở thành phố nhưng Minh vẫn thích ngắm nhìn, đang thích thú ngắm những hàng cây cùng những ngôi nhà đang lùi dần lại phía sau, Minh bỗng giật mình khi nhìn thấy cảnh tượng một cậu bé nhìn dáng vẻ bên ngoài chỉ tầm 9 – 10 tuổi đang đứng một mình giữa đêm hôm khuya khoắt, mặc dù xe chạy rất nhanh nhưng Minh vẫn kịp nhìn thấy được rất rõ, cậu bé vẫn đang mặc đồng phục của học sinh tiểu học, đứng xoay mặt ra đường và cúi đầu xuống, người cậu bé ướt sũng, tóc tai rủ rượi che phủ gương mặt. Minh lấy làm lạ bởi vì giờ này thì làm gì có gia đình nào để một thằng nhóc ra ngoài một mình cơ chứ, lại còn mặc đồng phục học sinh nữa, trông cậu bé cũng xanh xao khác lạ. Như không tin vào mắt mình, Minh lên tiếng hỏi gã bên cạnh.
 
“Anh có nhìn thấy cậu bé khi nãy không?”
 
Gã không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi lại tiếp tục nhìn ra ngoài. Dù sao cũng biết là mình không nhìn nhầm, trên đời này thiếu gì những chuyện kì lạ mà cậu không thể ngờ tới, ngay cả tên ngồi cạnh cậu cũng kì lạ nốt. Minh vội bỏ những ý nghĩ không liên quan đến cậu đi rồi tiếp tục thả mình vào những giai điệu mà không biết rằng cậu đã không nhìn thấy một chi tiết, dưới chân cậu nhóc khi nãy không hề tồn đọng một chút nước nào trong khi cả người thì ướt sũng…
 
Cuối cùng thì cũng đã đến nhà, Minh ra hiệu cho bác tài dừng xe rồi bước ra khỏi ghế, lôi ba lô để dưới chân ra khoác lên vai. Dù biết gã bên cạnh mình hơi kì quặc nhưng Minh vẫn lịch sự chào anh ta.
 
“Đến nhà em rồi, chào anh nhé”.
 
Gã vẫn cứ như thế, không hề nói một tiếng nào, chỉ gật đầu một cái ra hiệu. Minh thấy vậy cũng không nói gì thêm, xoay lưng bước về phía cửa xe. Minh không biết rằng ánh mặt mọi người trên xe đều đổ dồn về cậu.
 
“Nó làm gì mà từ lúc lên xe đến giờ cứ lảm nhảm một mình thế nhỉ..??…” – Tiếng một hành khách gần đó.
 
"Quái lạ.. làm gì có ai ở đó". - Một hành khách khác thắc mắc.
 
Không khí trong xe lúc này trở nên âm u khác lạ kể từ lúc Minh vừa bước xuống xe. Lúc bấy giờ gã mới từ từ ngước mặt lên, nhìn về hướng mà Minh vừa đi xuống. Thật Kinh khủng!!! bằng một gương mặt ghê tởm, hắn nhìn Minh với một bên hốc mắt sâu hun hút không nhìn thấy đáy, mắt còn lại cũng không còn nguyên vẹn đang không ngừng rỉ từng giọt máu đỏ bầm từ trong chảy dài xuống cổ, một bên gương mặt dập nát không còn nhìn được hình dạng, rồi bỗng dưng gã cười lên một cách khó hiểu với cái miệng dường như đã rách toát ra đến tận mang tai… Chiếc xe lại tiếp tục chạy thẳng, hòa vào màn đêm trên con đường mờ mờ sương khói…
 
Đang chậm rãi bước từng bước trên một con đường, Minh lấy làm kì lạ, không biết là vì nguyên nhân gì mà sương khói cứ lờ mờ xuất hiện trước mặt cậu làm tầm nhìn của cậu không thể nhìn xa quá năm mét, thỉnh thoảng lại bị gió thổi tản ra rồi lại ngay lập tức tụ lại như cũ khiến cậu không thể nào nhìn xa hơn được. Cảnh vật xung quanh cũng mang một vẻ gì đó hơi âm u cổ quái, nó dường như rất lạ lẫm mà cũng dường như rất quen thuộc với cậu, cảnh vật này Minh nhận ra đã từng nhìn thấy ở đâu đó từ rất lâu rồi, nhưng nhất thời cậu không thể nào nhớ ra được. 
 
“Quái lạ, sao nhà cửa ở đây lại cũ kĩ thế nhỉ” – Minh thầm nghĩ trong đầu.
 
Trong vô thức Minh rẽ vào một con đường khác, con đường này lại càng khiến cậu cảm thấy bất an hơn, con đường không hề được tráng nhựa mà lại được đấp lên hoàn toàn bằng đất và đá, không hiểu sao ở thời đại này rồi mà ở giữa lòng thành phố lại có một con đường sơ sài như thế này tồn tại nhỉ? Nếu là cách đây khoảng 7-8 năm trước thì điều này còn có thể chứ hiện tại nơi cậu ở đã văn minh hơn rất nhiều rồi cơ mà? Minh bắt đầu cảm thấy bồn chồn và thêm một chút sợ hãi ở trong lòng, không lẽ cậu đã đi lạc đến một chổ xa lạ nào đó khác rồi hay sao. Đi được một quãng Minh lờ mờ thấy được phía trước mặt cậu xuất hiện hình dáng một thằng nhóc chỉ tầm mười mấy tuổi đang đứng ẩn trong làn sương, Minh thấy thế thầm mừng rỡ ở trong lòng, cuối cùng thì cũng có bóng người xuất hiện, cậu toan chạy lại gần thằng bé để hỏi. Có lẽ là do tâm lí chung của người khi bị rơi vào một hoàn cảnh đơn độc ở một nơi xa lạ hay sao mà cậu đã làm mất sự tỉnh táo của mình, cậu không hề thắc mắc một điều rằng tại sao lại xuất hiện một thằng bé ở nơi đây vào hoàn cảnh như thế này được? 
 
“Này này em gì ơi, cho anh hỏi thăm chút xíu”. – Minh gọi với theo.
 
Thằng nhóc không quay mặt lại, cũng không biết là nó có nghe Minh gọi hay không, chỉ thấy nó bước đi từ từ , tiến sâu vào trong con đường trước mặt, Minh vẫn vội vã đuổi theo thằng nhóc, vừa đuổi theo vừa gọi í ới, có điều dù cậu có đi nhanh thế nào thì vẫn không thể nào đuổi kịp được một thằng nhóc chỉ bình thản bước đi đều đều, lại còn cảm giác như nó càng lúc càng xa cậu hơn, để rồi cuối cùng lẫn vào trong đám sương mù dày đặc, không còn thấy hình dáng đâu nữa. 
 
Tiếp tục đi men theo con đường đó, Minh đi đến một nơi gần bờ sông, chả trách vì sao mà sương mù lại dày như vậy, thì ra nguyên nhân là tại con sông này. Thật ra nguyên nhân thật sự có phải tại con sông không thì cậu cũng không rõ, chỉ là cậu tự đặt ra điều đó để giải thích trấn an mình mà thôi, nghĩ vậy cũng làm mình thấy nhẹ nhõm đi phần nào. Đến một bãi đất trống ven đường, Minh nhìn thấy một đám trẻ con đang túm tụm lại với nhau để chơi trò gì đó, Minh vội vã tiến lại gần để bắt chuyện với bọn nhóc. 
 
“Này mấy em ơi, mấy em cho anh hỏi đây là nơi nào vậy?”
 
“…………..”
 
“Em ơi, cho anh hỏi…” 
 
Đáp lại Minh là một sự phớt lờ đến kì lạ, bọn nhóc vẫn cứ túm tụm lại để chơi trò gì đó mặc cho cậu có đứng rất gần bọn chúng mà ra sức kêu gọi, dường như trong mắt bọn chúng Minh không hề tồn tại hay đang hiện hữu trước mắt chúng vậy. Minh cảm nhận có điều gì đó rất ma quái đang xảy ra ở đây, cậu quyết định không làm gì nữa mà đứng yên quan sát bọn nhóc.
 
“Tụi bây xích ra một chút để tao còn làm chứ” – Tiếng một thằng nhóc đang ngồi cặm cụi làm gì đó.
 
“Mày nhanh lên đi, làm gì mà chậm chạp” – Một thằng khác phàn nàn.
 
“Cái gì cũng phải từ từ, đâu phải muốn gọi nó lên là gọi đâu” 
 
“Thôi tụi bây ơi, tao thấy ghê ghê rồi đó” 
 
“Mày đúng là nhát gan mà” – Tiếng thằng phàn nàn khi nãy.
 
Trước mặt Minh là một đám nhóc có tất cả năm đứa, độ tuổi cũng cùng trang lứa với nhau, chỉ khoảng tầm mười mấy tuổi, một thằng đang ngồi cắm cúi làm gì đó, bốn thằng còn lại thì đứng khom lưng xung quanh nó.Được khoảng năm phút sau thì thằng nhóc đứng dậy, lúc bấy giờ Minh mới nhìn rõ được là nãy giờ thằng nhóc kia ngồi để làm gì. 
 
Bên dưới nơi thằng nhóc vừa đứng dậy là một cái lon sữa không với một ít bánh kẹo được đặt trên một mảnh giấy, xung quanh được cắm ba nén nhang đã đốt được một nửa, Minh nhận ra ngay đây là trò ma lon mà hồi nhỏ cậu thường cùng với đám bạn hàng xóm rủ nhau ra ngoài đường chơi. Nghĩ đến đây Minh như chợt nhận ra điều gì đó, cậu liền chuyển anh mắt sang nhìn thật kĩ thằng nhóc vừa rồi ngồi xuống để gọi ma lon lên, trời đất như chao đảo trước mặt Minh khi cậu nhìn vào gương mặt của thằng nhóc đó, chẳng phải trước mặt cậu đây chính là cậu của 7-8 năm về trước hay sao? Nhìn sang những thằng nhóc còn lại cậu lại càng ngạc nhiên khi đó không phải là những thằng bạn chí cốt đã chơi thân với cậu từ hồi còn là con nít quỷ đây sao? Tại sao lại có sự việc này xảy ra cơ chứ? Có phải là cậu đang nằm mơ hay không? Đầu óc Minh chìm đắm trong những câu hỏi mà cậu tự đặt ra cho bản thân, nếu đây là một giấc mơ thì sao cậu lại có cảm giác thân quen như vậy chứ? Nó giống như là một đoạn kí ức mà cậu đã trải qua khi còn bé nhiều hơn là một giấc mơ, nhưng kì lạ là đoạn kí ức này không hề có trong tiềm thức của cậu trước đó, giống như có một biến cố nào đó xảy ra làm cho đoạn kí ức này bị xóa đi vậy. 
 
Minh nhìn về phía đám nhóc, điểm mặt lại từng thằng bạn đã chơi cùng với cậu từ bé. Thằng ốm nhom, nhỏ con này là thằng Sang con ông bà Phước cũng là cái thằng phàn nàn đây mà, còn thằng đen thui này là thằng Hiệp “đen” chứ không ai khác., kia là thằng Cường “nhát gan”, còn thằng này là… Minh bỗng dưng cảm thấy tim mình đập loạn lên khi nhìn vào thằng nhóc còn lại, ở thằng nhóc có nét gì đó thật quen thuộc nhưng Minh không tài nào lục lọi trong kí ức của mình đế biết được lai lịch của thằng nhóc này. Tại sao lại như vậy? Bất giác cậu rùng mình khi ánh mắt cậu chạm vào ánh mắt của thằng nhóc đó khi nhìn thằng vào mặt nó, nó giống như là đang nhìn thẳng vào cậu rồi lại đảo sang chổ khác, trong khi những thằng nhóc khác kể cả bản thân cậu lúc bé cũng không nhìn thấy cậu được. Dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua nhưng cũng làm Minh phải rùng mình sợ hãi…
 
Nhìn cách ăn mặc của thằng nhóc lạ mặt có thể thấy được gia cảnh của nó thuộc diện không phải là khá giả gì cho lắm, nó mặc trên người một cái quần đùi đen đúa, một cái áo thun ba lỗ cũng đã sờn cũ, thấp thoáng có thể nhìn thấy những mãnh vá vương vãi đâu đó trên áo, mái tóc thì chỉ được cắt hớt qua loa như kiểu hớt “cua” của hầu hết những thằng nhóc ở quê hồi trước, những đứa khác thì khá hơn, ít ra cũng được mặc trên người những bộ quần áo lành lặn, sạch sẽ. Nhìn sơ qua một lượt thì nó là đứa lắm lem nhất bọn trong đó có cả Minh hồi bé. Trong đám thì Minh là đứa có dáng vẻ công tử “bột” nhất, da thì trắng trẻo, thân thể cũng có phần cao lớn khỏe mạnh hơn những đứa khác mặc dù cậu là đứa ít tuổi nhất, cũng không có gì là kì lạ khi gia đình cậu thuộc dạng khá giả nhất trong xóm, lại còn là con trai út trong ba chị em trong nhà nên cũng được cưng chiều không ít. 
 
“Thôi trò này chán quá tụi bây ơi, tao gọi đến méo cả miệng rồi mà cái lon cũng chả nhúc nhích chứ nói gì là chạy” – Bé Minh vừa cầm cái lon xoay xoay vừa than thở.
 
“Hay là tại mày không biết gọi rồi đổ thừa” – Thằng Hiệp bắt bẻ.
 
“Mày ngon thì vào đây mà gọi” – Bé Minh lườm thằng Hiệp.
 
“Thôi đừng chơi trò này nữa, chơi trò khác đi” – Thằng Sang hí hửng.
 
“Trò gì!!!” – Cả đám đồng thanh hỏi.
 
Bất chợt Minh cảm thấy rợn óc như có luồng điện vừa chạy dọc từ đỉnh đầu cho đến sóng lưng khi bắt gặp ánh mắt thằng nhóc vừa liếc qua người cậu, cảm giác cứ như nó muốn cậu chú ý đến trò chơi mà thằng Sang sắp bày ra.
 
“Tao cũng không biết là trò gì nữa, hôm bữa tao lục lọi trong tủ của ông nội ra một cuốn sách cũ, trong đó nhiều trò lắm, mà toàn là trò chơi vào ban đêm thôi” – Thằng Sang kể lại bằng cái giọng hết sức là nghiêm trọng.
 
“Ồ, vậy ông nội mày ở đâu mà có” – Bé Minh lên tiếng hỏi.
 
“Sách viết toàn bằng chữ Tàu, nghe đâu là của ông nội tao lúc đi từ Trung Quốc qua đã đem theo, cũng may là tao được học chữ Tàu còn trước hơn cả chữ Việt nên mới đọc được cuốn sách này” - Thằng Sang vẫn cái giọng như cũ từ từ thuyết giảng cho cả đám con nít.
 
“Vậy rốt cuộc là chơi trò gì” – Bé Minh có phần nôn nóng.
 
“Từ từ rồi tao nói, trong đó trò chơi thì nhiều lắm, nhưng đa phần là tụi mình không thể chơi được vì nó rất phức tạp, thêm cả một vài chổ tao không đọc được nữa, mà tao đọc trộm cuốn sách này nên không thể hỏi ông tao được, nhìn chung thì cũng chơi được vài trò, nhưng mà phải tìm nơi nào có nhiều người chết thì mới chơi được”.
 
“Vậy mày tính đi đâu chơi” – Thằng Hiệp hỏi trong khi cả đám tập trung về thằng Sang.
 
“Vậy mày nghĩ ở đây chổ nào nhiều người chết nhất?” – Thằng Sang nói bằng một giọng nguy hiểm.
 
Không hẹn mà cả đám nhóc kể cả Minh đều há hốc mồm kêu to.
 
“Đất Thánhhhhhhh”.
 
Nghe đến cụm từ này Minh bỗng chốc run rấy trong người như bị trúng phải gió tà, Đất Thánh là nghĩa trang để chôn cất những người trong họ đạo của Thiên Chúa Giaó, nằm phía sau Nhà Thờ và được rào lại rất kĩ càng, bình thường ban ngày còn ít người lui tới nữa là ban đêm, trừ những người có thân nhân được chôn cất trong đó đến thắp hương mỗi năm ra thì hầu như không ai lui tới. vậy mà bọn nhóc này dám rủ nhau vào trong đó, đã vậy còn chơi trò quái quỷ gì trong đó nữa chứ, Minh cảm nhận được có điều không tốt sẽ xảy ra trong đó, cậu rất muốn đứng ra ngăn cản bọn nhóc nhưng những gì cậu làm đều không hề lọt được vào mắt của bọn chúng, rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra mà sao cậu lại không có chút ấn tượng nào cả, Minh thật sự cảm thấy bối rối và sợ hãi, cậu ước gì có thể thoát ra khỏi cái tình cảnh này ngay lập tức.
 
“Chính xác, ngoài chổ đó ra thì làm gì còn chổ nào có người chết” 
 
“Thôi mày ơi, buổi tối vào đó có sao không, tao nghe bảo trong đó nhiều ma lắm” – Thằng Cường bắt đầu run run.
 
“Ừ. Tao cũng thấy chổ đó không nên vào” – Tiếng thằng Hiệp phụ họa.
 
“Yên tâm đi, tao cũng học được chút ít cách phòng thân, không sao đâu mà lo” – Thằng Sang mạnh miệng trấn an cả lũ.
 
“Nhưng mà mày muốn chơi trò gì” – Minh lên tiếng hỏi.
 
“Đi theo tao đến đó rồi tao nói cho biết” – Thằng Sang vừa nói vừa cười gian.
 
“Tụi mày đi theo tao, tao về nhà lấy chút đồ rồi mới chơi được”.
 
Thằng Sang nói xong rồi bước đi luôn, đám còn lại cũng nhanh chân bước theo nó, thằng Cường có vẻ không muốn đi nhưng chắc nó sợ ở lại thì bị trêu chọc cho nên cũng miễn cưỡng đi theo sát bên, chỉ còn lại thằng nhóc lạ mặt là vẫn chưa đi, nó vẫn đứng yên nhìn theo đám nhóc đang chầm chậm bước đi.
 
“Ê Thái, sao mày còn đứng đó” – Tiếng đám nhóc quay lại hỏi.
 
Đến bây giò Minh mới biết được thằng nhóc bí ẩn này tên Thái, suốt từ nãy đến giờ nó chỉ đứng một bên để quan sát lũ nhóc chứ không tham gia vào, không hiểu sao lại kì lạ như vậy, cứ như là thằng nhóc đang chi phối những điều xảy ra ở đây vậy, rốt cuộc thì nó là ai? Không đợi cho Minh suy nghĩ nhiều nó cũng đã bước theo sau đám bạn, Minh muốn chạy theo để ngăn cản tụi nhóc nhưng người cậu lại không thể di chuyển được, cứ như có một thế lực nào đó đang giữ người cậu lại vậy, Minh đứng đó nhìn bọn nhóc và cậu hồi bé cứ xa dần xa dần rồi khuất vào trong đám sương mù dày đặc, thỉnh thoảng lại thấy thằng nhóc tên Thái bí ẩn lại xoay đầu về phía sau, gương mặt nó lạnh như băng nhìn về phía cậu làm cậu không khỏi nổi gai óc, chỉ đến khi không còn thấy bóng dáng của tụi nó đâu nữa cậu mới lấy lại được quyền điều khiển cơ thể, đang chưa thoát khỏi sự hoảng loạn thì Minh lại giật mình khi thấy lại xuất hiện một thằng bé khác, có điều thằng nhóc này nhỏ hơn nhiều, chỉ tầm 5-6 tuổi mà thôi. Nó ngồi khom lưng xuống chổ mà khi nãy nhóc Minh ngồi để gọi ma lon, hình như nó đang ăn những bánh kẹo mà đám nhóc khi nãy bày ra cúng, sẵn tính tò mò Minh bước lại gần để xem mặt mũi thằng bé là con nhà ai, có quen biết hay không.
 
“Này em ơi, sao giờ này em còn ở đây” – Minh vừa hỏi vừa giơ tay định khều thằng nhóc.
 
Bàn tay chưa kịp chạm vào người, thằng nhóc đã quay ngoắc đầu lại phía sau, Minh giật mình té ngã ngửa ra phía sau khi vừa trông thấy gương mặt của nó.
 
“Rầm!!!!!!!!!!!!!”
 
“…………………….”
Đất thánh - Vùng đất của âm linh Thtx_014
Đất thánh - Vùng đất của âm linh Thtx_015Đất thánh - Vùng đất của âm linh Thtx_016Đất thánh - Vùng đất của âm linh Thtx_017



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết