Thu Jul 30, 2015 7:43 pm

{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Ava_0110{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Ava_0310
AngelQueen
{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Ava_0710{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Ava_0910
AngelQueen
Thành viên

Thành viên
Bài viết Bài viết : 66
Point Point : 91
Được cảm ơn Được cảm ơn : 1
Ngày tham gia Ngày tham gia : 24/06/2015
Đến từ Đến từ : Lạng Sơn
{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Vide10
{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Thtx_010{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Thtx_011{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Thtx_012
{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Thtx_013
Tiêu đề: {Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu

*Title: Hợp đồng yêu




*Character: các nhân vật trong Vocaloid




*Status:  Đang tiến hành...




*Warnings: CHỐNG CHỈ ĐỊNH FAN QUÁ CUỒNG RL - KHÔNG MANG ĐI KHI CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP - NGHIÊM CẤM CHỈNH SỬA DƯỚI MỌI HÌNH THỨC


 Ghi chú: Nhân vật ko giới thiệu nữa! Đọc truyện sẽ biết thôi!




*Summary:
 
Hắn và nhỏ là bạn từ hồi còn bé xíu, là đôi bạn thân thiết với nhau. Lúc nào nhỏ cũng quên, thậm chí là quên mất ngày sinh nhật của mình. Hắn luôn là người nhớ giúp cho nhỏ, nhắc nhỏ những thứ nhỏ quên mất.
 
Rồi khi lớn dần lên, hắn và nhỏ dần rời xa nhau, khoảng cách mỗi giây lại một xa hơn. Nhỏ học cách nhớ những thứ cần thiết với mình, để cho ai kia một khi quên đi nó sẽ là người nhắc nhở.
 
Nhưng không đơn giản như nhỏ nghĩ, mọi thứ nhỏ có dần dần biến mất, người bạn mà nhỏ từng rất quan trọng, cũng là người từng rất quan trọng nhỏ.
 
Bi kịch xảy ra.
 
Nhỏ học cách quên đi một người, quên đi một thứ cảm giác mà nhỏ từng quý trọng nhất, học cách đóng kín mình lại, học cách giữ gìn trái tim thật cẩn thận.
 
Nhỏ và hắn vẫn lớn lên, không còn quan trọng đến sự tồn tại của nhau nữa.
 
Đến một ngày, nhỏ gặp lại hắn. Rồi, hắn và nhỏ trở thành những người chưa hề quen biết nhau, như chưa từng gặp nhau.
 
Nhỏ vẫn tiếp tục bước đi trên con đường của mình, đến khi biết được cái hôn ước mà ba mẹ cả 2 đã sắp đặt sẵn từ khi 2 đứa còn nhỏ.
 
Không muốn nhưng vẫn phải chấp nhận, nhỏ và hắn cùng nhau ký vào bản hợp đồng mang tên "180 ngày yêu".
 
Cuộc sống của cả 2 trở nên đảo lộn, nhiều bi kịch xảy ra. Những người quan trọng của nhỏ cũng dần bị cuốn vào vòng rắc rối của nhỏ.
 
Và rồi, đến một ngày nào đó, nhỏ chợt nhận ra, thứ mà nhỏ chôn vùi vào tận đáy con tim từ lâu lại một lần nữa sống dậy, và một lần nữa khiến nhỏ bị tổn thương...
{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Thtx_014
{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Thtx_015{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Thtx_016{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Thtx_017



    Thu Jul 30, 2015 7:50 pm

{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Ava_0110{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Ava_0310
AngelQueen
{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Ava_0710{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Ava_0910
AngelQueen
Thành viên

Thành viên
Bài viết Bài viết : 66
Point Point : 91
Được cảm ơn Được cảm ơn : 1
Ngày tham gia Ngày tham gia : 24/06/2015
Đến từ Đến từ : Lạng Sơn
{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Vide10
{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Thtx_010{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Thtx_011{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Thtx_012
{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Thtx_013
Tiêu đề: {Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu

{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu 73581091









Chap 1: Người dưng


 
-----
 
_Miku! Tặng cho Miku này!
 
Len vòng tay qua cổ đeo vào cổ Miku một sợi dây chuyền bằng bạch kim nhỏ nhắn.
 
_Wa! Đẹp quá! Nhưng Len tặng tớ để làm gì?
 
_Nhân ngày sinh nhật của Miku!
 
_Hôm nay là sinh nhật của tớ sao?
 
_Cậu chẳng nhớ gì cả! Hôm nay cậu chính thức 7 tuổi đấy!
 
_Tuyệt quá! Tớ tròn 7 tuổi rồi! – Nhỏ nhảy cẫng lên vì vui sướng rồi ngó sang cậu bé tóc vàng phía sau – Còn 4 tháng nữa cũng sẽ đến sinh nhật cậu đấy!
 
_Đến lúc đấy cậu cũng phải tặng lại quà cho tớ đấy!
 
_Tớ biết rồi mà!!!
 
_Nhưng cũng tiếc nhỉ? Hôm nay trời lại mưa, không thể ra ngoài chơi được!
 
_Không sao! Trời mưa thì chúng ta chơi ở trong nhà thôi nhé?
 
-----
 
Căn phòng tối mù và chỗ nào cũng là đủ thứ đồ đạc quần áo. Chỉ có mỗi chiếc màn hình lớn vẫn còn sáng đèn. Trước màn hình, cậu bé tóc vàng đang ngồi chơi điện tử, trên đầu là chiếc headphone màu đen. Nhỏ bước đến bên cạnh, giật nhẹ chiếc áo của cậu.
 
_Len này… - Miku hạ giọng
 
_À Miku, cậu tới đây có chuyện gì không? – Đôi mắt hắn vẫn dán chặt vào màn hình
 
_Ừm… Hôm nay là sinh nhật tớ đấy!
 
_À phải ha! Chúc mừng sinh nhật cậu!
 
Khuôn mặt lẫn đôi mắt đều tỏ ra hời hợt, dường như hắn không quan tâm cho lắm đến câu nói của nhỏ. Nhỏ vẫn kiên trì ngồi bên cạnh, im lặng vì không muốn làm phiền hắn.
 
_Cậu có thể đi chơi với tớ không?
 
_Cậu không thấy tớ đang rất bận sao?
 
Nghe thất những lời càu nhàu này của Len, nhỏ bật khóc, đứng dậy.
 
_Bận? Cậu bận cái gì? Cậu bận chơi điện tử phải không?
 
_Ừ! Đừng làm ồn!
 
_Cậu chẳng còn quan tâm tới người bạn này nữa rồi! Tớ ghét cậu! Tớ ghét cậu nhất! Tớ sẽ không bao giờ mời cậu tới dự sinh nhật của tớ nữa!
 
Nhỏ chạy ra khỏi nhà Len. Trời mưa tầm tã, nhỏ vẫn lội cơn mưa ấy mà chạy trên con đường trơn. Cô bé bị ngã, nhưng chẳng có ai tốt bụng bước đến đỡ một cô bé 10 tuổi lên. Nhỏ không mong chờ gì vào những kẻ vô tâm đang chỉ trỏ vào mình, dường như nhỏ vẫn ngóng chờ hắn sẽ chạy tới, sẽ đỡ nhỏ đứng lên, và rồi kéo nhỏ chạy vào một nơi nào đó để trú mưa. Nhưng không, Miku vẫn ngồi một mình ôm bờ vai lạnh dưới cơn mưa. Và rồi, nhỏ khóc, nước mắt hòa lẫn vào nước mưa rơi xuống.
 
Len vẫn chưa tới.
 
Len vẫn chẳng tới.
 
Và cuối cùng Len vẫn không tới.
 
Sao nhỏ phải ngồi khóc như một con ngốc ở đây nhỉ? Không đến dự sinh nhật thì thôi, sao nhỏ phải buồn? Tự nhiên biến mình thành một trò cười như thế này, thật chẳng đáng một chút nào cả. Rõ ràng nhỏ biết thế, nhưng bản thân vẫn cứ ngồi yên một chỗ chờ đợi.
 
_Cậu chẳng còn quan tới sinh nhật của Miku nữa… trong đầu cậu bây giờ chẳng còn gì khác ngoài trò chơi điện tử ngốc nghếch đó nữa…
 
Đầu óc chìm dần vào khoảng không gian đen tối. Nhỏ mệt mỏi rồi, đã quá đủ cho một tình bạn xa vời mà nhỏ vẫn hẳng ảo tưởng. Miku ngã xuống đất, đôi mắt nhòe đi vì nước mưa. Đã nói là không chờ nữa, vậy mà nhỏ vẫn cứ ngóng chờ một bóng dáng quen thuộc. Cho đến khi đôi mắt khép lại hoàn toàn, đôi tai chẳng còn nghe thấy gì nữa, và toàn thân không thể cử động được, vẫn chẳng nhìn thấy Len.
 
Vì Len sẽ không tới.
 
-----
 
Miku tỉnh dậy, cả người lạnh như băng dù nhỏ nhận ra trên người mình là chiếc chăn trắng phau. Đầu nhỏ quay như chong chóng, chân tay thì cứ run lên cầm cập mỗi khi nhỏ cử động.
 
_Miku tỉnh rồi này!
 
Mọi người đều hoảng hốt chạy tới bên cạnh Miku. Hai người trung niên thì tỏ ra mừng rỡ tới phát khóc, còn cô gái tóc hồng thì nắm lấy tay nhỏ, cũng không cầm được nữa mắt.
 
_Miku ngốc! Em làm gì ở ngoài trời mưa như thế hả? - Luka quát lớn
 
_Luka-nee…
 
_Có biết nee và cả nhà lo lắng cho em lắm không hả? Hôm nay là sinh nhật em, vậy mà em lại chạy ra ngoài tắm mưa như vậy… Em bị sốt nặng lắm, em có biết không hả?
 
_Em… xin lỗi… Con xin lỗi mọi người… Lần sau con sẽ không như thế nữa… - Miku gượng cười
 
_Nhớ đấy nhé? Không bao giờ được làm cho nee và mọi người sợ như thế này nữa nghe chưa?
 
_Dạ… Em sẽ ngoan, sẽ không bao giờ tự hành hạ bản thân mình như thế nữa…
 
Miku hướng mắt nhìn xung quanh phòng. Không có Len. Cũng đúng thôi, chuyện Miku bị sốt có liên quan gì tới Len, sao phải tới đây thăm Miku chứ? Nhỏ lại khóc. Đã cố gắng lắm rồi vậy mà vẫn khóc thế này.
 
_Miku, em sao vậy?
 
_Em không sao… Chỉ là hơi cay mắt thôi… Em thấy buồn ngủ rồi, em ngủ nhé?
 
_Ừm! Ngủ ngon! Nee sẽ ở đây chăm sóc cho Miku!
 
-----
 
Hôm nay lại đến sinh nhật Miku. Đã 10 năm trôi qua, hôm nay Miku trở thành một thiếu nữ 20 tuổi. Cô không còn là “nhỏ” ngốc nghếch ngồi đợi từng năm để tổ chức sinh nhật nữa, cũng chẳng còn là “nhỏ” đã từng ngồi chờ một ai đó trong cơn mưa. Có lẽ bây giờ chỉ có một mình cô biết hôm nay là ngày gì thôi, vì đã chẳng còn ai nhớ đến ngày này nữa.
 
Trời mưa to, mưa không ngừng. Cô ghét trời mưa, ghét cay đắng. Vì sao ư? Cô không biết, chỉ biết rằng từ cái ngày này của 10 năm trước, cô đã ghét trời mưa, và thậm chí là ghét chính ngày này. Luka không cho cô ra ngoài vào trời mưa, đi học nhất định phải là Luka đưa cô tới tận lớp. Có lẽ vì trận sốt sinh tử đó mà bây giờ Luka luôn sợ mất đứa em gái này.
 
Tệ là hôm nay trời lại mưa. Miku muốn ra ngoài kia, muốn thưởng thức một ngày sinh nhật của riêng mình. Sao trời cứ mưa thế kia? Cô tựa mình vào cửa sổ, chạm tay vào cửa kính lạnh như băng, cảm nhận hơi lạnh lan đến những ngón tay khiến chúng tê buốt.
 
Sao trời lại mưa vào ngày hôm nay?
 
_Miku, em có ở trong phòng không?
 
_Anh Mikuo?
 
Cánh cửa khẽ mở ra. Mikuo bước vào, trên tay là một bó hoa hồng đỏ lớn rất đẹp. Anh mỉm cười đưa cho Miku bó hồng. Cô hơi e ngại trước lòng tốt của anh, nhưng rồi cũng mỉm cười đón nhận món quà.
 
_Chúc mừng sinh nhật em Miku!
 
_Cảm ơn anh! Anh còn nhớ hôm nay là sinh nhật em sao?
 
_Em không vui sao?
 
_Đâu có! Em thấy rất vui mà!
 
_Vậy mà anh lại có cảm giác em không muốn gặp anh!
 
Cô im lặng ngắm nhìn từng hạt mưa đọng lại trên thành cửa sổ. Cô để bó hoa lên bàn, rồi lại tới bên cửa sổ. Những hạt mưa rơi tí tách lên thành cửa sổ, cô muốn chạm vào chúng, chạm vào những hạt mưa lạnh giá chứa thứ axit khiến cô đã từng suýt chút nữa lấy đi mạng sống quý giá của cô. Phải chi giờ này chúng lại làm cho cô sốt nữa thì tốt biết mấy. Cô sẽ chỉ ngủ, không còn cảm thấy buồn vì ngày này nữa. Nhưng có thật thế không? Có thật cô sẽ chỉ ngủ thôi không?
 
Mikuo bước đến sau lưng cô, anh muốn đưa tay chạm vào bờ vai gầy gò của cô. Nhưng chỉ còn cách bờ vai ấy 2 cm nữa thôi, anh lại không thể chạm tới. Bởi anh nhìn thấy khuôn mặt của cô qua cửa kính, nhìn thấy rõ ràng dòng nước đang chảy dài trên gò má từ khóe mắt cô. Đôi mắt cô nhìn về phía xa, về phía nhà của một người mà cô muốn quên. Một người bạn cũ. Một người đã từng là thân nhất của cô. Một người đã làm cho khóe mắt cô cay vào chiều mưa của 10 năm trước.
 
Bàn tay anh chơi vơi giữa không trung, rồi khẽ nắm chặt lại. Khoảng cách 2 cm đó sao mà xa vời vợi, cứ tưởng chừng như anh không thể chạm vào được.
 
_Nếu anh có làm phiền em thì… - Mikuo cúi mặt - Cho anh xin lỗi…
 
Anh quay người đi về phía cánh cửa. Anh hiểu nỗi đau không thể phai nhạt vào ngày này mỗi năm của cô, cũng hiểu rằng bản thân không thể làm gì khiến cho vết thương ấy được hàn gắn. Nhưng anh vẫn luôn nuôi trong tim một chút tia hi vọng nhỏ nhoi, một chút gì đó ấm áp có thể xoa dịu đi vết thương ấy.
 
Nhưng rồi, anh được đôi tay của Miku vòng qua người ôm chặt. Miku ôm chặt lấy anh, khuôn mặt đẫm nước áp vào tấm lưng rộng lớn của anh. Từng tiếng nấc bị kìm nén cứ mỗi lúc lại truyền đến tai anh một cách rõ ràng, nó khiến cho đôi chân anh không thể bước thêm bước nào được nữa.
 
_Anh Mikuo… Em xin lỗi… Anh chẳng làm gì sai cả… Em chỉ là cảm thấy dễ chịu hơn khi có anh ở bên em… Nên… anh đừng đi…
 
_Nếu thấy dễ chịu hơn, tại sao em lại khóc?
 
_Em không biết… Em không biết… - Giọng cô thấp dần - Em chỉ rất muốn khóc thôi…
 
Mikuo gỡ tay cô ra, quay người lại và gạt đi nước mắt vương trên gò má cô. Anh ôm lấy cô, nhẹ nhàng xoa lên mái tóc, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán nhỏ nhắn. Anh muốn được nâng niu cô, được an ủi cô, được cưng chiều cô, được yêu thương cô. Nhìn cô cứ như một cánh hồng yếu đuối cần một chỗ dựa vững chắc, và anh muốn mình chính là chỗ dựa ấy cho cô. Chỉ tiếc là…
 
_Nếu khóc khiến em thấy dễ chịu hơn… Vậy thì em hãy cứ khóc đi… Hãy khóc bên anh… Để anh được là người lau đi nước mắt của em nhé?
 
_Cảm ơn anh!
 
-----
 
Mưa cứ rơi không ngừng, rả rích suốt từ sáng cho đến tối, khiến Len không thể bước chân ra ngoài. Không phải là không thể, nhưng dính thứ nước đó khiến anh thấy khó chịu. Từ ngày xưa đến giờ, cứ hễ trời mưa, anh lại cảm thấy rất khó chịu. Nhưng mỗi năm, cứ đến ngày này, trời lại mưa tầm tã. Vì hình như không gian âm u như thế này gợi cho anh nhớ tới một thứ gì đó anh đã lãng quên từ rất lâu, nhưng chưa bao giờ anh nhớ ra đó là gì.
 
Có tiếng gõ cửa nhẹ.
 
_Len à, em vào nhé?
 
_Rin à…
 
Len bước đến ôm chặt lấy cô gái tóc vàng. Cô hơi ngạc nhiên vì hành động này của anh, nhưng rồi cũng ôm anh thật chặt.
 
_Len à, hôm nay anh sao thế?
 
_Không sao, anh chỉ muốn ôm em thôi!
 
Chưa bao giờ cô thấy anh trở nên thế này. Hôm nay anh lạ thật, tự nhiên lại ôm cô chặt như thế này. Dù cô rất thích anh ôm cô, rất thích ở trong vòng tay ấm áp của anh những ngày mưa thế này, nhưng lần này thì lạ quá.
 
_Anh mệt à?
 
_Thật sự là anh không sao hết mà!
 
_Anh đừng giấu em…
 
_Không có gì hết, chỉ là anh cảm thấy hình như đã quên mất điều gì đó thôi…
 
_Quên à? Điều đó có quan trọng không?
 
_Anh nghĩ là không!
 
_Vậy thì thôi đừng nhớ đến nó, quên đi cũng được mà!
 
_Có lẽ em nói đúng…
 
Anh mở toang cửa sổ hứng nước mưa hắt vào phòng. Có lẽ thế này thật điên rồ, nhưng anh thích thế. Rin không nói một tiếng nào, vì cô biết quá rõ sự điên rồ này của anh. Hứng chút nước mưa vào bàn tay, anh lại lau đi thật khô, dắt tay cô ra khỏi phòng mình.
 
Quyển lịch trong phòng bị gió thổi rơi xuống đất. Giữa quyển lịch hiện ra một vòng tròn màu đỏ, màu đã bị phai đi nhiều.
 
“Ngày 31 tháng 8”
 
Nước mưa bắn lên vết mực đỏ, khiến nó càng lúc càng phai dần đi. Vết mực càng lúc càng phai dần đi, tờ giấy thì ướt dần, và vì những hạt mưa nặng hạt, tờ giấy rách mất con số 31.
 
Nhưng giờ đây cho dù có nhìn lại con số này, còn ai nhớ đến đây là ngày gì không?
 
-----
 
Trời ngừng mưa, 2 đôi nhân tình lại tay trong tay dạo dưới lòng đường như bao người. Trời tối, bóng đèn thấm nước mờ ảo, mặt đường đọng những vũng nước lớn nhỏ khiến người người đi ngang đều lẩn tránh. Bây giờ thành phố giống như một thiên đường tình yêu. Họ bước bên nhau, nắm chặt tay nhau, sánh vai bên nhau, trò chuyện vui vẻ cùng nhau, và dắt nhau bước qua những vũng nước mưa cản trở. Những nụ cười tưởng chừng đã đánh mất giờ đây lại được ai đó nở ra thật rạng rỡ.
 
Những bước chân nhịp nhàng trên phố, cứ đều đặn như thế, rồi chợt bất chợt dừng lại.
 
Chạm mặt nhau trên con đường vắng.
 
Ngỡ ngàng nhìn kẻ đối diện.
 
Người quen sao? Hay người lạ?
 
Một người nhớ, một người quên?
 
_Người quen của em sao Miku?
 
_Không... - Khóe mắt Miku bắt đầu thấm ướt, thế nhưng cô vẫn cười - Em không có biết anh ta, chúng ta đi tiếp đi...
 
Miku nhanh chóng kéo Mikuo lướt qua trước mặt Len và Rin.
 
Nụ cười khiến trái tim của chính mình đau nhói, nhưng Miku vẫn tỏ ra bản thân chẳng quen biết gì cặp tình nhân trước mặt.
 
_Len, anh biết họ sao? – Rin hết nhìn cô gái rồi lại nhìn Len
 
_Không... - Anh cúi mặt - Không hề! Chúng ta về nhé? Anh thấy hơi mệt...
 
_Vâng!
 
Phải rồi! Người lạ qua đường, mỗi người bước về một hướng, mỗi người khoác tay một người khác. Chẳng ai quen biết ai, chẳng ai nhận ai. Tất cả chỉ dừng lại ở 2 chữ “người dưng”.
 
 
{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu 51090018

 
-----


End Chap 1 ~
{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Thtx_014
{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Thtx_015{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Thtx_016{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Thtx_017



    Fri Jul 31, 2015 9:34 am

{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Ava_0110{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Ava_0310
AngelQueen
{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Ava_0710{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Ava_0910
AngelQueen
Thành viên

Thành viên
Bài viết Bài viết : 66
Point Point : 91
Được cảm ơn Được cảm ơn : 1
Ngày tham gia Ngày tham gia : 24/06/2015
Đến từ Đến từ : Lạng Sơn
{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Vide10
{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Thtx_010{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Thtx_011{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Thtx_012
{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Thtx_013
Tiêu đề: {Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu

Chap 2: Hôn ước
 
-----
 
Len và Rin bước tới cửa nhà anh. Trước khi đi, Rin nhón chân lên hôn nhẹ vào má anh. Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô rồi đưa cô bước đến chiếc Limo đang đứng đợi ngay trước mặt.
 
_Em về cẩn thận nhé!
 
_Em biết rồi! Anh nghỉ ngơi đi cho khỏe! Đừng lo cho em!
 
_Ừm! Ngủ ngon!
 
Chiếc xe chạy đi, Len bước vào nhà. Nhưng chỉ vừa bước được 2 bước, anh đã thấy ba mẹ mình đang vội vã bước về phía mình.
 
_Có chuyện gì mà ba mẹ vội vã vậy?
 
_Vừa thấy con là ba mẹ phải chạy ra ngay! Nhanh nào! Chúng ta tới nhà Hatsune!
 
_Tới nhà Hatsune? Để làm gì vậy?
 
_Tới rồi con sẽ biết!
 
-----
 
Bước tới cửa nhà, đôi chân Miku chợt nặng trĩu, không thể cử động được nữa. Cô cứ đứng yên ngoài sân, đôi mắt bàng hoàng hướng về những người đang ngồi trong nhà. Gì thế này? Những người đang ngồi trong nhà chẳng phải là…
 
_Miku, em làm sao vậy?
 
_À không sao! Anh đưa em tới đây là được rồi, em tự vào nhà!
 
_Anh không thể đưa em đến cửa nhà sao?
 
_Không cần đâu!
 
_Vậy thôi… Em ngủ sớm giữ sức khỏe nhé!
 
_Vâng! Tạm biệt anh…
 
Cô vẫy vẫy tay, cố gắng nặn ra nụ cười tươi nhất có thể. Anh quay đi, những bước chân đều đặn nhau làm bóng anh khuất dần sau những ánh đèn vụt tắt. Cô hơi hối tiếc một điều gì đó, một điều mà chính cô không xác định được.
 
Thở dài, Miku bước vào trong nhà. Càng bước, cô càng cảm thấy tử thần đến gần mình hơn. Cô cảm thấy sợ sệt và muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng đôi chân của cô lại không còn nghe lời cô nữa. Trên chiếc ghế phòng khách là ba mẹ cô, ba mẹ của kẻ cô không muốn nhìn thấy nhất, và anh ta ngồi ngay bên cạnh.
 
_Chào cô chú!
 
_Miku, lâu rồi mới được nhìn thấy cháu! Cháu đúng là giống hệt mẹ, càng lớn lại càng xinh! – Người phụ nữ trung niên lên tiếng
 
_Cảm ơn cô!
 
_Đến đây ngồi đi con gái! – Mẹ cô gọi
 
Miku bước đến ngồi xuống bên cạnh bà, thật không may vì vị trí ngồi đó lại ngay bên cạnh kẻ kia. Anh thờ ơ nhìn cô, rồi lại nhìn sang ba mẹ anh tỏ ra khó chịu. Cô cũng quay đi chỗ khác, tránh để cho hình ảnh của anh lọt vào đôi con ngươi của mình.
 
_Thật ngại vì đến làm phiền gia đình giờ này! Nhưng cũng không biết phải làm sao nữa, chuyện gấp mà!
 
_Không sao! Có chuyện gì anh chị cứ nói!
 
Mẹ anh nhìn Miku mỉm cười thật dịu dàng, bà nhẹ nhàng đứng dậy, đi về phía cô, nắm chặt lấy tay cô và nhìn sang mẹ cô.
 
_Chắc chị còn nhớ chuyện ngày trước mà chúng ta đã nói nhỉ?
 
_Ô phải rồi! Chuyện đó làm sao tôi quên được!
 
_Bây giờ 2 đứa nó đều đã đủ tuổi rồi, nên nói cho chúng biết để cho chúng còn chuẩn bị đi nhỉ?
 
_Đúng rồi đấy!
 
Mẹ Len ngồi lại ngay ngắn. Cả 4 người trung niên đều nhìn chằm chằm vào Len và Miku cười nhẹ. Những nụ cười này khiến cô thấy sởn gai ốc, và linh cảm mách bảo sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra.
 
_Miku này! Chắc cháu chưa biết chuyện này, nhưng mẹ cháu và cô đã có dự tính cho 2 đứa từ trước rồi đấy!
 
_Dự… dự tính gì ạ? – Miku nuốt khan một cái
 
_Là đính hôn cho 2 đứa!
 
_Cái… cái gì…?
 
Cả 2 bàng hoàng nhìn nhau. Hôn ước? Hôn ước cái gì? Chuyện này không thể xảy ra được. Khi không 2 gia đình gặp nhau rồi nói rằng cả 2 có đính ước sao? Cả 2 nhìn nhau, qua đôi mắt có thể hiểu được suy nghĩ của người đối diện.
 
_Chuyện này mọi người đã quyết định rồi sao? Từ khi nào vậy? – Len đứng bật dậy
 
_Từ khi 2 đứa còn bé, lúc 2 đứa còn quấn quít bên nhau ấy! – Mẹ Len cười tủm tỉm
 
_Không được! Con không chấp nhận chuyện này! – Len vội vàng chuyển ngay sang tức giận
 
_Ngồi xuống! Đây là chuyện ba mẹ quyết định, không đến lượt con!
 
_Nhưng…
 
_Con cũng không đồng ý! – Miku quả quyết, cô quay sang mẹ mình và nhìn bằng đôi mắt thật đáng thương – Mẹ… Mẹ cũng biết con và Mikuo…
 
_Mẹ biết! Nhưng đây là chuyện 2 gia đình đã hẹn ước từ xưa rồi, bây giờ không thể nuốt lời được! Hơn nữa mẹ luôn coi Mikuo như một đứa con trai đầu tiên của mình, thằng bé có thể đến thăm con thường xuyên được mà!
 
_Mẹ! Mẹ đang cố tình sao? Con và Mikuo đang hẹn hò với nhau rất hạnh phúc, chỉ vì một cái lời hẹn ước ngu ngốc của mẹ mà con phải từ bỏ hạnh phúc của mình sao?
 
_Miku! Mau ngồi xuống! – Ba cô gằn giọng
 
_Không! Con không đồng ý! Đây là cuộc đời của con! Tại sao ba mẹ lại quyết định?
 
_BA BẢO CON IM LẶNG VÀ NGỒI XUỐNG MAU LÊN!!!
 
Cổ họng cô nghẹn lại, không thể phát thành tiếng được nữa. Chẳng ai quan tâm gì tới ý kiến của cô cả. Tại sao chứ? Đây là cuộc sống của cô, của Hatsune Miku, đâu phải là của họ? Cô tức mình, đứng dậy đi thẳng vào phòng và mạnh cánh cửa. Bị mắng cũng được, bị chửi cũng được, cô sẽ không ngồi đó để cho họ quyết định cuộc đời của cô. Cô lao nhanh lên giường, úp mặt vào chiếc gối khóc. Căn phòng vang lên những tiếng nấc nhỏ, cũng chẳng có ai nghe. Mikuo không có ở đây để an ủi cô, để vỗ về cô nữa. Giờ đây, cô hoàn toàn là một đứa trẻ lạc lõng.
 
Một Hatsune Miku bơ vơ một mình giữa cuộc đời của chính mình. Như thế này gọi là sống sao? Như thế này gọi là tự do sao? Bất lực và mệt mỏi, nhưng cô chẳng thể làm gì khác ngoài việc ngồi ngồi yên như một con búp bê và cầu nguyện cho chính mình.
 
Mọi người còn lại đều ngỡ ngàng trước hành động của Miku, không ai nói một lời hay thậm chí là cử động. Một bầu không khí căng thẳng bao trùm lên khoảng không gian im lặng ở mức độ tuyệt đối, đè nặng lên từng người một.
 
_Con cũng không chấp nhận! – Len cũng đứng lên
 
_Cái gì thế này? Hai đứa muốn làm loạn lên rồi hả?
 
_Chuyện hôn ước là do ba mẹ quyết định, nhưng chấp nhận hay không là quyền của con!
 
_Con…
 
_Con xin phép!
 
Len đứng dậy, cúi đầu chào rồi bước nhanh ra khỏi ngôi nhà. Ba của Miku lắc đầu, hai người mẹ thì chỉ biết nhìn nhau.
 
_Không sao đâu! Từ từ rồi chúng nó cũng sẽ quen ngay thôi! Chắc tại mới biết tin nên sốc vậy đấy mà!
 
_Hi vọng là thế!
 
-----
 
Len bước nhanh trên đường, bỏ mặc tiếng điện thoại reo lên trong túi quần. Lúc này anh chỉ muốn cầm điện thoại quăng đi thật xa. Điện thoại cứ vang lên liên tục, anh tức mình cầm lên và gắt gỏng.
 
_ĐÃ BẢO LÀ KHÔNG CHẤP NHẬN RỒI MÀ!!!
 
_Len…? – Một giọng nói ngọt ngào quen thuộc vang lên
 
_Ơ… Rin à…
 
_Ư… Ừm… Anh làm sao thế? Sao tự dưng hét toáng lên vậy?
 
_Không sao! Anh chỉ đang bực mình thôi!
 
_Có chuyện gì sao?
 
_Không có gì đáng lo đâu! Em ngủ đi!
 
_Nhưng anh…
 
_Anh đã nói là không sao rồi mà! Em ngủ đi!
 
_Vâng…
 
Len cúp máy, thở dài một cái. Không biết Rin có nghĩ gì không, nhưng giọng cô chứa đầy sự lo lắng. Nếu còn nói ra chuyện anh sẽ phải kết hôn với một người con gái khác, chắc hẳn cô sẽ còn lo lắng hơn nhiều. Anh tự đập vài cái vào trán.
 
Cái quái gì đang xảy ra trong cuộc sống của anh? Phải cưới một người con gái mà thậm chí anh còn chưa biết là ai?
 
Hôn ước chết tiệt! Cuộc đời cũng chết tiệt nốt! Thứ quái gì liên quan đến cô gái đó đều chết tiệt cả!
 
_Khốn kiếp!
 
Len chạy thật nhanh về nhà. Nhưng thật lạ, cửa nhà anh mở toang ra, trong nhà lại không có một ai. Bước vào trong xem thử, nhà lại rất gọn gàng ngăn nắp, không giống như là bị trộm. Anh vội kiếm chiếc điện thoại gọi cho mẹ. Sau một hồi dài chờ đợi, cuối cùng người ở dây bên kia nhấc máy, giọng run rẩy chứa đầy nước mắt.
 
_Mẹ đang ở đâu vậy?
 
_Len… Ba con gặp chuyện rồi… - Giọng nói vang lên từ đầu dây bên kia thật hổn hển
 
_Ba gặp chuyện gì?
 
_Ông ấy đột nhiên ngã xuống sàn nhà, tay ôm chặt ngực… Hình như ông ấy bị đau tim…
 
_CÁI GÌ???
 
_Giờ ông ấy đang ở trong phòng cấp cứu, con mau tới đây đây với mẹ đi… mẹ sợ lắm…
 
_Mẹ chờ con chút!
 
Len vội vàng bắt một chiếc taxi chạy nhanh tới bệnh việc. Bước tới phòng cấp cứu, cánh cửa thì đóng kín lại, tấm biển màu đỏ cứ sáng đèn không tắt. Mẹ anh, bà Kagamine, hiện tại như một cái xác không hồn ngoài cửa phòng, đôi mắt đỏ ngầu chỉ vì khóc. Đôi mắt bà thật mơ hồ, 2 cầu mắt cứ rung lên liên tục. Anh vội chạy tới bên bà, ôm lấy bà.
 
_Mẹ… Ba nhất định sẽ không sao đâu!
 
_Nếu ba không sao… Tại sao cái thứ màu đỏ kia lại không chịu tắt chứ…?
 
Bà nắm chặt tay Len, đôi mắt mở to vô vọng. Bà đang sắp phát điên rồi, bà đang trở nên điên cuồng vì thứ cứ sáng mãi màu đỏ trước mặt kia. Bà muốn xông vào trong đó, muốn được tận mắt nhìn thấy người chồng không may mắn của mình. Nhưng tất cả những gì bà có thể là ngồi nhìn, chờ đợi và hi vọng. Thật vô dụng.
 
_Mẹ đừng lo… Chắc chắn là sẽ không sao mà!
 
Hai tiếng trôi qua, dù trông rất mệt mỏi nhưng mẹ anh nhất quyết không chịu chợp mắt hay nghỉ ngơi. Đôi mắt bà cứ mãi trông về phía cánh cửa và tấm bảng. Len cũng biết mệt là gì, cả ngày hôm nay anh đã gặp quá nhiều chuyện, chúng đang dần bào mòn sức lực của anh.
 
Cánh cửa mở toang, các bác sĩ bước ra, ai nấy đều thở dài lắc đầu, vài người khuôn mặt đẫm mồ hôi. Không khí thật căng thẳng.
 
_Bác sĩ... Ông ấy thế nào rồi...? - Mẹ anh bơ phờ chạy đến níu lấy ống tay áo của 1 trong số họ
 
_Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng chỉ cứu được mạng sống của ông ấy, còn về thân thể thì...
 
_Ông ấy bị sao...?
 
_Ông ấy liệt toàn thân do đột quỵ, tuổi không còn trẻ và sức khỏe thì vô cùng yếu! Cứu được mạng sống của ông ấy đã là điều kỳ diệu lắm rồi...
 
_Cảm ơn ông... Cảm ơn vì đã giữ lại... Mạng sống của ông ấy... Cảm ơn...
 
Bà ríu rít cảm ơn mà không hề nghĩ đến bản thân mình. Cười toại nguyện, bà ngã xuống, đôi mắt khép lại và rơi vào hôn mê
 
Các bác sĩ vội vàng đưa bà vào phòng hồi sức để bà nghỉ ngơi. Len thở dài nhìn căn phòng trước mặt. Ông vừa từ cõi chết trở về, hẳn là lúc này ông chưa đủ sức để tỉnh lại.
 
Nhìn đồng hồ, đã 5h rồi. Len ngồi phịch lên ghế, tranh thủ làm một giấc ngủ ngắn.
 
Có lẽ vì đã tốn khá nhiều sức, giấc ngủ đó trở nên thật ngắn. Giống như chỉ vừa nhắm mắt được hơn chục phút đã phải tỉnh dậy. Đã 8h rồi, cũng có một vài người đi qua lại. Hình như họ đã chuyển ông tới phòng hồi sức. Len hỏi đường và theo đó tới một phòng chăm sóc đặc biệt. Ông nằm bất động trên chiếc giường trắng toát, bị máy cột khắp cả người. Giờ đây âm thanh duy nhất có thể nghe được trong căn phòng này là nhịp tim của ông vang lên đều đặn qua chiếc máy đo nhịp tim.
 
_L... Len...
 
_Ba còn thức sao?
 
Ông ngước đôi mắt già yếu nhìn thẳng lên, rồi từ từ liếc nhìn chiếc máy đo nhịp tim.
 
_Ba muốn nói chuyện với con...
 
Len bước đến ngồi cạnh bên ông.
 
_Ba có chuyện gì sao?
 
Ông khẽ cười, trông thật chua xót.
 
_Cả đời ba luôn coi trọng chữ tín... Trong công việc, trong gia đình... Chưa bao giờ ba thất hứa bất kỳ điều gì... Và những quyết định của mẹ con ba chưa bao giờ phản đối... Vậy nên...
 
_Ba lại muốn nói đến chuyện đính ước đúng không? Con không muốn nghe...
 
Anh chợt im lặng nghi chạm vào bàn tay run rẩy của ông. Ông đang cố gắng cử động, mặt ông đỏ bừng vì cố sức. Dường như... Ông muốn nắm lấy tay anh.
 
Nhìn đôi bàn tay đang gắng gượng cử động ấy mà lại không dám chạm vào, anh cảm thấy trái tim vương đầy tội lỗi. Tại sao?
 
_Đúng... Gia đình chúng ta có tiếng nhờ chữ tín, ba chưa bao giờ đánh mất... Vì thế...
 
_Nói tóm lại... ba muốn con kết hôn với Miku?
 
Ông lại im lặng. Phải! Kết quả thế nào, ông biết, điều Len sẽ nói, ông cũng biết. Ông biết chắc chắn câu hỏi của Len như thế nào, và biết chắc chắn ý định của anh. Mọi nỗ lực của ông tất cả đều sẽ trở thành công cốc.
 
_Hãy vì ba mà thực hiện những điều đó được không?
 
Khóe mắt đầy những nếp nhăn của ông trực trào nước mắt. Môi ông cứ mấp máy, tay thì run lẩy bẩy như muốn cử động nhưng lại không thể. Cả cuộc đời trải qua nhiều gian khó, ông vẫn luôn coi trọng chữ tín cho dù có là ăn mày hay giám đốc. Giờ đây, ông lại nằm bất lực trên chiếc giường màu trắng, bị máy cột khắp người, bị ràng buộc bởi đính ước của con trai, ông chỉ biết lặng nhìn mọi người làm việc, chỉ còn biết cầu xin anh sẽ chấp nhận lời thỉnh cầu của một ông già sắp chết này.
 
Anh không thể bỏ mặc ông, đấng sinh thành của anh, người đã vì anh và người mẹ đáng thương của anh mà hi sinh cả cuộc đời. Ông đã hoàn thành tốt vai trò của một người lãnh đạo cũng như người trụ cột của gia đình, và giờ đây, ông đang nằm ngay trước mắt anh, và đang bất lực cầu xin cho dù biết thật vô nghĩa.
 
Rít dài qua kẽ răng, anh gật đầu một cách miễn cưỡng. Cho dù có thích hay không, anh vẫn sẽ thực hiện, vì đó là nguyện vọng của người mà anh phải mang ơn suốt cuộc đời này.
 
_Vâng... Con sẽ làm như những gì ba muốn!
 
_Cho ba xin lỗi...
 
Đôi mắt ông khép lại một cách bình thản. Len nhẹ nhàng quệt nhẹ qua gương mặt nhăn nheo của ông. Có lẽ ông đã ngủ rồi. Len bước ra ngoài, nhìn về phía xa của bầu trời.
 
_Rin... Anh xin lỗi...
 
-----
 
Hai ngày liên tiếp, Miku không chịu ăn uống, không chịu ra khỏi phòng, không chịu nói chuyện. Cô nằm im lìm, không khóc, không cười. Những khay thức ăn nguội liên tiếp được đưa vào rồi đưa ra, lượng chẳng thay đổi.
 
Ba mẹ cô lo lắng, cho dù có nói bất cứ điều gì cũng không thể khiến cô vui cười trở lại.
 
Như một cái xác không hồn, phơi mình trên chiếc giường trắng, và cách ly với thế giới ngoài kia.
 
Như một con búp bê nằm trên giá, chờ đợi một ai đó quăng tiền rồi đem về nhà.
 
Đáng sống nhỉ?
 
_Miku...
 
Cô nghe thấy chất giọng trầm ấm quen thuộc vang lên, vội vàng ngồi dậy, lao thẳng về phía cửa.
 
_A... Anh Mikuo...
 
_Chuyện của em, mẹ em đã nói cho anh biết rồi... - Anh đỡ lấy cơ thể gầy yếu của cô
 
_Em... Không muốn đâu... Không muốn xa Mikuo đâu... Em ghét anh ta... Em chỉ muốn ở bên anh thôi...
 
Giọng Miku yếu đuối, nhỏ dần. Bình thường cô đã chẳng mạnh mẽ, bây giờ khi Mikuo đang vỗ về, cô lại càng chẳng thể vực dậy nổi. Lúc nào Mikuo cũng là vòng tay đỡ cô dậy sau mỗi lần vấp ngã, và cứ mỗi lần như thế, anh sẽ là người hứng lấy những giọt nước mắt của cô.
 
Hôm nay, lại thêm một lần nữa, một câu chuyện đau buồn lại khiến bờ vai anh ướt đẫm vì nước mắt của Miku. Anh không muốn cô khóc, không phải vì sợ ướt áo, mà vì sợ những giọt nước vô tình ấy làm đôi mắt cô hao gầy, và điều đó lại đè nặng lên trái tim anh.
 
_Vậy thì em hãy đi với anh được không?
 
Một lời đi nghị đường đột và vô cùng mạo hiểm, làm Miku bàng hoàng.
 
_Đi đâu?
 
_Đâu cũng được, chỉ ở bên anh thôi, được không?
 
_Em... Em... - Cô buông anh ra - Em... Không thể...
 
_Tại sao?
 
Nhìn đôi tay đang ôm ấp bàn tay mình, cô chợt thấy đau xót biết bao. Cô muốn hủy hôn ước, cô chỉ muốn ở bên Mikuo thôi. Nhưng đi với anh... Đi đâu bây giờ? Bỏ trốn khỏi nơi này, đến một nơi lý tưởng rồi lập nghiệp sao?
 
Xa vời quá.
 
Viển vông quá.
 
Cô không dám với tới, thậm chí là không dám nghĩ tới hay mơ tới nữa. Trong phim, truyện điều này thật dễ như trở bàn tay, vì chúng đều là những kịch bản đã được sắp đặt sẵn, nhưng đây là hiện thực, không phải là phim hay truyện cổ tích. Cái kịch bản của cuộc đời cô đã quá đủ rồi, hiện thực này quá tàn nhẫn đối với cô. Cô sợ nó. Sợ chính số phận của mình, sợ chính định mệnh của mình. Nên cô không thể đi, không thể đặt cược cuộc đời mình. Nó đã bị tổn thương một lần rồi, cô không thể giết chính mình một lần nữa.
 
_Em không đủ sự kiên cường để nắm tay anh, không đủ mạnh mẽ để bỏ lại mọi thứ mà đi... Em hèn nhát lắm... Em...
 
_Em không tin tưởng anh đúng không?
 
Đôi mắt cô đẫm lệ, cổ họng khô cứng. Phải! Cô không thể trả lời. Anh là người duy nhất cô có thể tin tưởng, nhưng không đến mức có thể đánh đổi tất cả mọi thứ để có thể bỏ trốn với anh. Lòng tin của cô mất rồi, anh là người duy nhất nhận được chút hương tàn nào đó vô tình còn sót lại, nó không đủ lớn, cho dù có là duy nhất.
 
_Em xin lỗi...
 
_Anh hiểu mà... Lúc quen biết em, em vốn là một người con gái rất tuyệt vọng, em không có một chút niềm tin nào vào cuộc sống này... Anh cũng chỉ là một người qua đường... Làm sao em có thể tin tưởng được chứ...
 
Anh nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt của cô. Tay anh cứ run lên bần bật.
 
Anh cười, nụ cười trên môi anh thật đắng quá, bàn tay của anh cũng trở nên thật lạnh giá.
 
Yêu cô nhiều như vậy, thương cô nhiều như vậy, bảo vệ cô nhiều như vậy, rồi sao? Lòng tin đã mất của cô anh không đủ sức để tìm lại, và càng không thể tạo nên một lòng tin mới để cô tin anh.
 
Anh biết rõ điều này, chưa bao giờ sự cố gắng của anh được đền đáp, anh cĩng không hi vọng gì cao cả, vì chỉ cần nghĩ tới việc biết được kết quả sẽ đau tới nhường nào thôi thì tim anh đã muốn ngừng đập rồi, chỉ là không ngờ khi cô nói ra sự thật lại đau đến mức đó.
 
_Không phải em không tin tưởng anh, nhưng... Không đủ... Không đủ để em đánh cược cuộc đời của em...
 
_Anh biết... - Anh ôm cô - Em có thích anh không?
 
Cô chần chừ, rồi khẽ gật đầu.
 
_Cảm ơn em, chỉ cần như thế là đủ rồi… - Anh đẩy cô ra – Chắc em cũng đói rồi nhỉ? Chúng ta đi ăn nhé?
 
_Vâng!
 
{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu 51512374


Bài viết: [Vocaloid Fanfic] Hợp đồng yêu Chap 2 

Nguồn 
Zing Blog
{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Thtx_014
{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Thtx_015{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Thtx_016{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Thtx_017



{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Ava_0110{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Ava_0310
{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Ava_0710{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Ava_0910
Sponsored content

{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Vide10
{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Thtx_010{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Thtx_011{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Thtx_012
{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Thtx_013
Tiêu đề: {Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu

{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Thtx_014
{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Thtx_015{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Thtx_016{Vovaloid Fanfic} Hợp Đồng Yêu Thtx_017



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết